Nghiện Ngọt

Chương 9



18.

 

Vào kỳ nghỉ đông.

 

Núi tuyết phủ một màu trắng xóa, tựa như cả đất trời chỉ còn lại duy nhất một màu sắc ấy. 

 

Tôi đứng giữa khung cảnh mênh mông, cảm thấy có chút lạ lẫm. 

 

Tống Diễm đội mũ giữ ấm cho tôi. 

 

“Ngốc à, không biết lạnh sao?” 

 

Cậu ấy ôm tôi vào lòng. 

 

Mỗi năm Tống Diễm đều đi ngắm tuyết một mình, nhưng năm nay lại muốn có tôi đi cùng. 

 

Thế là chúng tôi lên máy bay, băng qua nhiều thành phố, vượt qua ngàn dặm đường, để rồi tôi được nhìn thấy trận tuyết rơi đầu tiên trong đời mình.

 

Bọn tôi thuê phòng ở một khách sạn nằm ở lưng chừng núi. 

 

Có lẽ là do không quen với khí hậu, nên buổi chiều tôi liền bị sốt nhẹ. 

 

Nhưng cũng không nghiêm trọng lắm. 

 

Tống Diễn qua phòng pha thuốc cho tôi, nhưng cũng nhanh chóng bị tôi đuổi đi. 

 

Tôi ngủ một giấc. 

 

Đợi khi tỉnh dậy đã thấy mặt trời đang xuống núi rồi. 

 

Tôi đo lại nhiệt độ cơ thể, cơn sốt đã hạ. 

 

Tôi bước đến bên cửa sổ. 

 

Dưới ánh hoàng hôn, tôi nhìn thấy những dãy núi trùng điệp nối tiếp nhau ở đằng xa. 

 

Núi tuyết như hòa vào bầu trời chiều chạng vạng, lưng núi cũng chìm trong sương mù.

 

Tôi lặng lẽ ngồi bên giường ngắm nhìn khung cảnh này. 

 

Không biết trôi qua bao lâu, tiếng gõ cửa vang lên. 

 

Tôi đứng dậy ra mở cửa. 

 

Tống Diễm đứng trước mặt nhìn tôi, “Tôi mua cho cậu hàu chiên này, vừa mới hâm nóng lại rồi.” 

 

Cậu ấy giơ hộp đồ ăn lên, giọng hơi khàn. 

 

Tôi sững người. 

 

Hàu chiên?

 

Ánh mắt tôi hạ xuống, mơ màng nhìn hộp cơm màu vàng.

 

Hình như lúc bị sốt, tôi chỉ tiện miệng nhắc đến mà thôi…

 

Nhưng mà, khu vực này cũng có bán hàu chiên sao? 

 

Hệ thống sưởi trong khách sạn hoạt động rất tốt, Tống Diễm chỉ mặc một chiếc áo nỉ đen, đôi mắt và chóp mũi cậu ấy đều ửng đỏ, những sợi tóc còn hơi ẩm rủ xuống trước trán.

 

“Câu mua nó ở đâu vậy?” 

 

“Dưới chân núi có một quán ăn.” 

 

Tôi khẽ nhíu mày: “Hướng dẫn viên nói buổi chiều không có xe mà?”

 

“Đi bộ xuống.”

 

Giọng điệu đầy thản nhiên.

 

Biết ngay mà.

 

“Tôi hết sốt rồi.”

 

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi nhìn cậu ấy, giọng lạnh nhạt: “Tống Diễm, tôi không thèm ăn đến mức vậy đâu.”

 

Tống Diễm rũ mắt xuống, trên người vẫn còn vương lại hơi lạnh chưa tan. 

 

“Sao cậu lại có thể vô tâm như vậy? Lần đầu tiên đưa cậu đi chơi mà lại để cậu bị ốm, lẽ nào tôi không cảm thấy áy náy sao?”

 

Tôi im lặng hai giây, rồi nhận lấy hộp cơm từ tay Tống Diễm.

 

“Hạ Đường, cậu đúng là chẳng có chút lương tâm nào.”

 

Cậu ấy véo nhẹ má tôi.

 

Đầu ngón tay lạnh buốt khiến tôi khẽ rùng mình, nhưng cũng không né tránh.

 

Tống Diễm khẽ nhếch môi cười.

 

Tôi kiễng chân, áp túi sưởi trong tay lên cổ cậu ấy, mặt không cảm xúc.

 

“Cho cậu lạnh ch luôn.”

 

Ý cười trong mắt Tống Diễm càng sâu, cúi người lại gần tôi.

 

“Môi cũng lạnh, hôn một cái.”

 

“...” 

 

19.

 

Trước lúc đi về, chúng tôi cùng nhau vào một cửa hàng quà lưu niệm.

 

“Mua cái này cho tôi đi.” 

 

Tống Diễm chỉ vào một chiếc hộp gỗ trên kệ hàng, bên trong là một cặp nhẫn bạc thiết kế đơn giản, khắc hình ngọn núi tuyết dưới chân chúng tôi. 

 

Tôi nhìn mấy thứ hàng hiệu xa xỉ trên người Tống Diễm bằng ánh phức tạp. 

 

Rồi lại nhìn lại giá của cặp nhẫn. 

 

Sáu mươi sáu tệ, tính ra một chiếc cũng chỉ ba mươi ba tệ. 

 

Nghe nói, trong tầng lớp thượng lưu cũng tồn tại một chuỗi phân cấp khinh miệt. Đối với họ, trang sức chính là biểu tượng cho quyền lực và địa vị.

 

Nhưng mà cái “biểu tượng quyền lực và địa vị” này, có phải hơi rẻ quá không? 

 

Tôi chần chừ một chút, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nói: “Hay là…xem thử cái khác đi?” 

 

Tống Diễm liền không vui. 

 

“Hạ Đường, hôm nay là sinh nhật tôi hay sinh nhật cậu?” 

 

“...” Được thôi, sinh nhật cậu ấy, cậu ấy là nhất. 

 

Tôi ngoan ngoãn thanh toán.  

 

Ra khỏi cửa hàng. 

 

Tống Diễm liền đem nhẫn đeo lên tay tôi, tôi đeo tay phải, còn cậu ấy đeo tay trái. 

 

Khi mười ngón tay đan chặt, hai chiếc nhẫn cũng chạm vào nhau. 

 

Giữa trời tuyết trắng xoá, Tống Diễm nắm lấy tay tôi, chậm rãi bước về phía trước. 

 

“Tống Diễm.” 

 

Cậu ấy dừng lại, “Ừ?” 

 

“Chúc cậu sinh nhật vui vẻ.” 

 

Tống Diễm sững người, rồi bật cười hai tiếng, “Học sinh giỏi, cậu không thể nói lời nào hay hơn à?” 

 

Tôi cụp mắt, nửa khuôn mặt vùi vào khăn choàng mềm mại.

 

Tống Diễm, mong rằng mọi ước nguyện của cậu đều sẽ thành sự thật.