Hình như lúc bị sốt, tôi chỉ tiện miệng nhắc đến mà thôi…
Nhưng mà, khu vực này cũng có bán hàu chiên sao?
Hệ thống sưởi trong khách sạn hoạt động rất tốt, Tống Diễm chỉ mặc một chiếc áo nỉ đen, đôi mắt và chóp mũi cậu ấy đều ửng đỏ, những sợi tóc còn hơi ẩm rủ xuống trước trán.
“Câu mua nó ở đâu vậy?”
“Dưới chân núi có một quán ăn.”
Tôi khẽ nhíu mày: “Hướng dẫn viên nói buổi chiều không có xe mà?”
“Đi bộ xuống.”
Giọng điệu đầy thản nhiên.
Biết ngay mà.
“Tôi hết sốt rồi.”
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi nhìn cậu ấy, giọng lạnh nhạt: “Tống Diễm, tôi không thèm ăn đến mức vậy đâu.”
Tống Diễm rũ mắt xuống, trên người vẫn còn vương lại hơi lạnh chưa tan.
“Sao cậu lại có thể vô tâm như vậy? Lần đầu tiên đưa cậu đi chơi mà lại để cậu bị ốm, lẽ nào tôi không cảm thấy áy náy sao?”
Tôi im lặng hai giây, rồi nhận lấy hộp cơm từ tay Tống Diễm.
“Hạ Đường, cậu đúng là chẳng có chút lương tâm nào.”
Cậu ấy véo nhẹ má tôi.
Đầu ngón tay lạnh buốt khiến tôi khẽ rùng mình, nhưng cũng không né tránh.
Tống Diễm khẽ nhếch môi cười.
Tôi kiễng chân, áp túi sưởi trong tay lên cổ cậu ấy, mặt không cảm xúc.
“Cho cậu lạnh ch luôn.”
Ý cười trong mắt Tống Diễm càng sâu, cúi người lại gần tôi.
“Môi cũng lạnh, hôn một cái.”
“...”
19.
Trước lúc đi về, chúng tôi cùng nhau vào một cửa hàng quà lưu niệm.
“Mua cái này cho tôi đi.”
Tống Diễm chỉ vào một chiếc hộp gỗ trên kệ hàng, bên trong là một cặp nhẫn bạc thiết kế đơn giản, khắc hình ngọn núi tuyết dưới chân chúng tôi.
Tôi nhìn mấy thứ hàng hiệu xa xỉ trên người Tống Diễm bằng ánh phức tạp.
Rồi lại nhìn lại giá của cặp nhẫn.
Sáu mươi sáu tệ, tính ra một chiếc cũng chỉ ba mươi ba tệ.
Nghe nói, trong tầng lớp thượng lưu cũng tồn tại một chuỗi phân cấp khinh miệt. Đối với họ, trang sức chính là biểu tượng cho quyền lực và địa vị.
Nhưng mà cái “biểu tượng quyền lực và địa vị” này, có phải hơi rẻ quá không?
Tôi chần chừ một chút, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nói: “Hay là…xem thử cái khác đi?”
Tống Diễm liền không vui.
“Hạ Đường, hôm nay là sinh nhật tôi hay sinh nhật cậu?”
“...” Được thôi, sinh nhật cậu ấy, cậu ấy là nhất.
Tôi ngoan ngoãn thanh toán.
Ra khỏi cửa hàng.
Tống Diễm liền đem nhẫn đeo lên tay tôi, tôi đeo tay phải, còn cậu ấy đeo tay trái.
Khi mười ngón tay đan chặt, hai chiếc nhẫn cũng chạm vào nhau.
Giữa trời tuyết trắng xoá, Tống Diễm nắm lấy tay tôi, chậm rãi bước về phía trước.
“Tống Diễm.”
Cậu ấy dừng lại, “Ừ?”
“Chúc cậu sinh nhật vui vẻ.”
Tống Diễm sững người, rồi bật cười hai tiếng, “Học sinh giỏi, cậu không thể nói lời nào hay hơn à?”
Tôi cụp mắt, nửa khuôn mặt vùi vào khăn choàng mềm mại.
Tống Diễm, mong rằng mọi ước nguyện của cậu đều sẽ thành sự thật.