Nghiện Ngọt

Chương 12



Chỉ trong chớp mắt, biểu cảm trên mặt của Giang Thiếu Gia cũng cứng đờ, tiếng ồn ào xung quanh cũng đột ngột biến mất.

 

Bầu không khí trở nên kỳ lạ.

 

Tống Diễm lại siết c.h.ặ.t t.a.y hơn, “Xin lỗi nhé, bạn gì ơi.” 

 

Cậu ấy cười, nhưng giọng nói lại lạnh lẽo đến thấu xương.

 

"Bạn gái tôi, tôi tự đưa về được."

 

Mọi người đều trợn mắt nhìn nhau, không ai dám lên tiếng.

 

Trong sự im lặng đến nghẹt thở đó, Tống Diễm khẽ cười, cậu ấy búng tay một tiếng.

 

"Tách!"

 

Tiếng động cơ gầm rú liền vang lên, sau đó một chiếc Cayenne màu đen lao đến, dừng lại ngay trước mặt đám đông.

 

Mãi đến lúc này, mọi người mới bừng tỉnh, xung quanh lập tức vang lên những tiếng kinh ngạc.

 

"Mẹ nó, biết ngay mà! Tôi đã nói tôi không nhìn nhầm mà!"

 

"Điên rồi, Tống Diễm vừa mới nói Hạ Đường là bạn gái cậu ấy à? Tao có nghe nhầm không?"

 

"Chẳng phải bảo cậu ấy đang quen Hạ Trĩ sao?"

 

Giữa đám đông, sắc mặt Hạ Trĩ tái nhợt. 

 

Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Tống Diễm mạnh mẽ kéo tôi rời đi. 

 

Trước khi lên xe, tôi còn quay đầu lại nhìn một cái. 

 

Hạ Trĩ đứng trong đám đông, con bé mặc một chiếc váy màu trắng. 

 

Gương mặt xinh đẹp gần như méo mó, trừng mắt nhìn tôi đầy căm hận. 

 

23.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

 

Dưới toà nhà chung cư cũ. 

 

Tống Diễm ép tôi vào phía sau gốc cây, nâng cằm tôi và hôn xuống. 

 

Cậu ấy hôn rất mạnh bạo, tựa như đang trừng phạt, khiến tôi có chút ngạt thở. 

 

Tôi muốn cắn Tống Diễm, nhưng cuối cùng lại do dự, run rẩy chạm vào mặt cậu ấy. 

 

Có vẻ như hành động này khiến Tống Diễm rất hài lòng, cuối cùng cũng chịu buông tôi ra.

 

Dưới ánh trăng, hai chúng tôi ôm chặt lấy nhau.

 

Tiếng ve kêu cũng hoà lẫn với hơi thở dồn dập. 

 

Sau một lúc, tôi đẩy Tống Diễm ra. 

 

“Đáng lẽ cậu không nên nói với mọi người chuyện tôi là bạn gái của cậu.” 

 

Sắc mặt Tống Diễm u ám, “Không nói ra, chẳng lẽ trơ mắt nhìn cậu lên xe của người khác?” 

 

“Tôi sẽ không lên xe của Giang Thiếu Gia.” 

 

Những lời này rõ ràng không đủ để xoa dịu Tống Diễm.

 

"Hạ Đường." Cậu ấy nhìn tôi, trong mắt cuộn trào cảm xúc, "Có phải tôi đã quá nuông chiều cậu rồi không?"

 

Tôi quay mặt đi: "Cậu lúc nào cũng tùy hứng."

 

“Ừ, tôi tuỳ hứng.”

 

Tống Diễm cười lạnh. 

 

“Trong mắt cậu, tôi chỉ là một kẻ lăng nhăng, yêu đương với tôi khiến cậu cảm thấy mất mặt, đúng không?” 

 

"Không phải đâu, tôi chỉ muốn nói chút lý lẽ với cậu thôi."

 

Giọng cậu ấy lạnh lùng, cay nghiệt: "Nói lý lẽ cái quái gì? Ai thèm nói lý lẽ với cậu?"

 

“Cậu cảm thấy tôi là người sẽ nghe mấy cái lý lẽ đó?” 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Tôi cãi không lại Tống Diễm, cổ họng khô khốc, “Tuỳ cậu, muốn nghĩ sao cũng được.” 

 

Gió mùa hạ mang theo cái nóng oi bức và khó chịu, thiếu niên cao lớn đứng trước mặt tôi, đuôi mắt đỏ hoe. 

 

“Đến cãi nhau cậu còn chẳng buồn cãi.” 

 

“Hạ Đường, cậu chỉ thích nhìn tôi phát điên như vậy thôi đúng không?” 

 

“...”

 

Chúng tôi tạm biệt nhau không mấy vui vẻ. 

 

Sau khi Tống Diễm rời đi, tôi phải ngồi rất lâu trên băng ghế trong khu chung cư rồi mới lên lầu.

 

Trong phòng khách, mẹ tôi liếc nhìn tôi một cái đầy ý tứ.

 

Một dự cảm không lành bỗng dâng lên trong lòng tôi. 

 

Quả nhiên, khi bước vào phòng, một mớ hỗn độn đã bày sẵn ra trước mắt. 

 

Hạ Trĩ vẫn đang kéo lấy mền gối trên giường tôi. 

 

“Chị, em làm mất đồ nên qua đây tìm thử.” 

 

Tôi đưa tay đóng cửa phòng lại, ngăn cách toàn bộ âm thanh bên ngoài. 

 

Hạ Trĩ cũng thu lại dáng vẻ giả tạo. 

 

Con bé bước đến, thô bạo giật lấy chiếc kẹp tóc ngọc trai trên đầu tôi xuống. 

 

“Cái này là Tống Diễm tặng chị phải không?”

 

“Tôi nói mà, làm sao chị có thể mua nổi thứ này chứ.”

 

Con bé trừng mắt nhìn tôi đầy oán hận. 

 

Tôi nhún vai, giọng thản nhiên: "Em thích thì cứ lấy đi."

 

Biểu cảm trên mặt Hạ Trĩ lập tức trở nên méo mó.

 

“Đồ khốn! Rốt cuộc chị đã dùng thủ đoạn gì? Sao Tống Diễm lại để mắt đến chị chứ!” 

 

Tôi nhìn dáng vẻ tức giận đến mất kiểm soát của con bé, bình tĩnh nói: 

 

“Nếu chị nói…đều là vì quyển nhật ký của em thì sao?” 

 

“Quả nhiên, tôi biết ngay mà! Tôi biết mà!” 

 

Hạ Trĩ giận đến mất lý trí, quét hết mọi thứ trên bàn của tôi xuống đất. 

 

"Nếu không phải vì nhật ký thì sao cậu ấy có thể để ý đến chị!"

 

“Đồ khốn, là chị đã lừa cậu ấy!"

 

Hạ Trĩ dường như đã quên mất rồi. 

 

Quên mất việc chính bản thân đã đem chuyện quyển nhật ký đổ hết lên người tôi. 

 

24. 

 

(Vì nnu9 đã vào giai đoạn trưởng thành rồi nên từ đây mình đổi xưng hô nhé mọi người)

 

Tôi dọn ra khỏi nhà. 

 

Quyết định tìm một công việc bao ăn bao ở để làm. 

 

Cũng đã hơn nửa tháng rồi Tống Diễm không đến tìm tôi. 

 

Thỉnh thoảng tôi sẽ nhìn thấy bóng dáng của anh ấy trong những bài đăng trên mạng xã hội của Phó Tranh. 

 

Nào là sân golf, quán bar cao cấp, rồi đến du thuyền sang trọng…

 

Cuộc sống của anh ấy vẫn luôn xa hoa, lộng lẫy như vậy. 

 

Đó là một thế giới mà dù tôi có cố gắng cả đời cũng không thể nào chạm tới được.