Nghiện Ngọt
[Hạ Đường, nếu anh không đến tìm em, thì em cũng sẽ không chủ động tìm anh phải không?]
Tin nhắn của Tống Diễm gửi đến khi tôi đang đứng bên ngoài phòng thi IELTS.
Rõ ràng lần nào cũng là tôi dỗ dành anh ấy trước.
Vậy mà lúc nào Tống Diễm cũng có thể tỏ ra ấm ức rồi đảo lộn hết đúng sai như thế này.
Sau khi thi xong, tôi ra về.
Bên ngoài đã có sẵn một chiếc xe địa hình màu đen đang đậu ngay trước cổng.
Tống Diễm đứng tựa vào cửa xe, khoác một chiếc áo thun đen, giữa chân mày vẫn là vẻ lạnh lùng quen thuộc.
Tôi liếc nhìn điện thoại, hình như tôi vừa mới chia sẻ vị trí lên mạng xã hội chưa được bao lâu.
Anh ấy đút một tay vào túi quần, tay còn lại kẹp hờ một điếu thuốc, cũng chưa châm lửa.
Tống Diễm lạnh nhạt nhìn tôi bước đến, đợi đến khi tôi đã đứng đối diện, anh ấy vẫn không lên tiếng.
Tôi l.i.ế.m môi khô, phá vỡ sự im lặng: "Không định cai thuốc nữa sao?"
Tống Diễm khẽ nhếch môi cười, lắc lắc điếu thuốc trong tay, giọng hờ hững: "Dù sao cũng đâu cần hôn em nữa."
Tôi sững người, ngón tay vô thức siết chặt quai đeo ba lô.
“Vậy anh…”
Tôi chớp mắt, “Muốn chia tay sao?”
Anh ấy nhíu mày, “Lấy đâu ra lắm câu hỏi thế? Nhìn anh rảnh lắm à?”
“...Xin lỗi.”
Ánh mắt Tống Diễm lướt qua tôi, nhìn về phía những thí sinh ra vào cổng trường.
“Thi IELTS làm gì?”
Ngón tay tôi khẽ run, “Chỉ là…thi cho vui thôi.”
Tống Diễm nhìn chằm chằm tôi một lúc, cuối cùng cũng không nói gì thêm.
Sau khi tôi lên xe, anh ấy cũng không vội lái đi, chỉ gõ nhẹ ngón tay lên vô lăng.
"Hạ Đường, có cần anh dạy em cách dỗ bạn trai không?"
Bàn tay đang thắt dây an toàn của tôi chợt khựng lại, ngơ ngác nhìn anh ấy.
“Qua đây hôn anh.” Tống Diễm nói.
…Được thôi.
Mặt tôi nóng lên.
Trong không gian chật hẹp của ghế phụ, tôi khó khăn chống người, chậm rãi nghiêng về phía anh ấy.
Tống Diễm cũng xem như rất phối hợp, còn chủ động đến gần tôi.
Nhưng đúng vào khoảnh khắc hơi thở giao nhau, thì lại anh ấy lại tránh đi.
Cái hôn liền rơi xuống cổ Tống Diễm, chỉ cách yết hầu của anh một phân.
Tôi sững sờ.
Trong chớp mắt, nhịp thở của Tống Diễm trở nên rối loạn. Nhiệt độ trong xe dường như cũng tăng lên.
Tôi chợt bừng tỉnh, vội rút người về.
Tống Diễm nhắm mắt, hít một hơi thật sâu.
Khi mở mắt ra, đôi đồng tử đen láy đã phủ thêm một tầng sương mù mờ mịt.
Tôi cứng nhắc dời ánh mắt đi nơi khác.
Anh ấy không nói gì, mở cửa bước xuống xe.
Giây tiếp theo, cửa ghế phụ của tôi liền bị mở ra từ bên ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Ánh sáng tràn vào, tôi mơ hồ ngẩng đầu.
Tống Diễm nhìn tôi từ trên cao xuống, sau đó cúi người, siết chặt cổ tay tôi.
Một lát sau, một nụ hôn mang theo sự nóng nảy rơi xuống bên cổ tôi.
Cả người tôi tê rần, bên tai vang lên những âm thanh ù ù, đến tim cũng run rẩy.
Cảm giác này…không giống với trước kia.
"Tống Diễm..."
Tôi khẽ thở gấp, " Nhột quá..."
Cuối cùng, anh ấy cũng buông tôi ra và quay về ghế lái.
Tôi nhìn vào gương chiếu hậu, trên cổ đã xuất hiện một vết đỏ không to không nhỏ.
Tống Diễm nhướn mày, nhàn nhạt nói: "Ăn miếng trả miếng."
"..."
Thế là tôi và anh ấy làm hòa.
Tống Diễm đưa tôi về nhà.
Tôi không nói với anh chuyện mình đã dọn ra khỏi đó.
Xe dừng trước cổng chung cư.
Đợi đến khi anh ấy đã lái đi xa, thì tôi mới chậm rãi bước về hướng ngược lại.
Hôm sau, Tống Diễm dẫn tôi đi công viên giải trí.
Trong cửa hàng lưu niệm, tôi bị anh ấy biến thành cái giá treo đồ.
Trên đầu cài một chiếc bờm tai thỏ, trên người đeo túi gấu, trong tay còn ôm hai con sóc nhồi bông.
Mặc kệ ánh mắt phản đối của tôi, Tống Diễm vẫn hào hứng chụp ảnh liên tục.
Đợi đến lúc tính tiền, Tống Diễm chợt khựng lại.
Ánh mắt nhìn chằm chằm vào một góc trên kệ hàng.
Đó là một chiếc choker lông xù, ở giữa có đính một chiếc chuông nhỏ bằng bạc.
Có vẻ là được thiết kế đi cùng với cái bờm tai thỏ trên đầu tôi…
Tôi khẽ ho một tiếng, vùng da nơi cổ lại bắt đầu nóng lên.
“Cái này không được.”
Tống Diễm liền thu lại ánh mắt, chậc lưỡi một tiếng.
“Đúng là Hạ Đường nhỏ mọn.”
“...”
Sau khi chúng tôi làm hoà, Tống Diễm càng trở nên dính người hơn.
Còn tôi thì lại càng không biết nên đối diện với anh ấy thế nào.
Cũng may là trường tôi khai giảng sớm.
25.
Ngày khai giảng, Tống Diễm đưa tôi đến trường.
Dưới ký túc xá, anh ấy ôm lấy tôi, vùi đầu vào cổ tôi, trông có vẻ rất ấm ức.
“Phiền thật.”
“Anh mua nhà nhé? Em ra ngoài sống với anh đi.”
“...”