“Không sao đâu mà, trường của chúng ta gần nhau, vẫn có thể thường xuyên gặp mặt mà.”
Tiễn Tống Diễm đi xong, lúc lên lầu tôi liền đụng phải Hạ Trĩ, con bé cũng trúng tuyển vào ngôi trường này.
Hạ Trĩ nhìn tôi đầy lạnh lẽo, "Hạ Đường, chị không đắc ý được lâu đâu. Tôi nhất định sẽ cho Tống Diễm biết được bộ mặt thật của chị."
Tôi gật đầu: "Được, chị sẽ chờ."
Rất nhanh sau đó, kỳ huấn luyện quân sự của năm nhất đã bắt đầu.
Ánh nắng mùa hè gay gắt, tiếng ve kêu inh ỏi.
Đứng trên sân tập mà tôi cảm giác như cả lồng n.g.ự.c mình đang bốc cháy.
Khi Tống Diễm đến, tôi còn đang đứng nghiêm theo tư thế quân đội.
Anh ấy mặc áo thun đen, đội mũ lưỡi trai, đứng gọn gàng ở một góc sân tập.
Tựa như một cơn gió Bắc lạnh lẽo, mang theo chút hàn ý. Sau khi giải tán, tôi liền chạy tới.
“Đợi lâu rồi phải không?”
“Vừa lâu vừa nóng nữa.”
Tống Diễm nhận lấy chai nước khoáng chỉ còn một nửa trong tay tôi, rất tự nhiên mà vặn nắp ra uống.
Tôi bật chiếc quạt nhỏ, hướng gió về phía anh.
"Không phải nói là không đến sao?"
Anh ấy không trả lời, chỉ cúi đầu, uể oải tựa vào vai tôi.
Rõ ràng tôi mới là người đang huấn luyện quân sự, thế mà trông anh ấy còn mệt mỏi hơn cả tôi.
“Anh mua nhà rồi, mấy ngày nữa em dọn ra khỏi ký túc xá đi.” Tống Diễm nói.
Cái nóng oi ả của mùa hè lại bốc lên, ngột ngạt đến mức làm người ta bực bội.
Tôi đẩy Tống Diễm ra, lạnh lùng nhìn anh: "Tống Diễm, em đã nói là không được rồi mà."
Thấy tôi như vậy, sắc mặt anh ấy cũng trở nên lạnh lẽo.
"Tại sao không được?"
“Mỗi lần anh muốn gặp em, em không bận cái này thì cũng là bận cái kia, lúc nào cũng có việc, lúc nào cũng có lý do để từ chối. Tuần này chúng ta còn chưa gặp nhau được lần nào.”
Tống Diễm càng nói càng giận, “Hạ Đường, căn bản là em không muốn gặp anh phải không?”
Anh ấy nói trúng rồi.
Ngay lúc này, tiếng còi tập hợp vang lên.
Tôi đội lại mũ, “Em sẽ không dọn ra khỏi ký túc xá.”
Nói xong, tôi liền quay người rời đi.
Khi tôi trở về đội hình, bóng dáng của Tống Diễm cũng đã không còn ở đó nữa.
Tay tôi siết chặt thành nắm đấm, không thể tiếp tục như thế này nữa.
Trở về ký túc xá, tôi tính toán lại chi tiêu.
Nếu như bán đi những món đồ xa xỉ mà Tống Diễm tặng tôi thì chắc chắn có thể kiếm được một khoản không nhỏ.
Đủ để tôi đưa ra quyết định của mình.
Sau hôm đó, tôi cũng không đi tìm Tống Diễm nữa.
Anh ấy cũng không đến tìm tôi.
Xem vòng bạn bè thì có vẻ anh ấy đang mở một công ty nhỏ, còn bận rộn đi công tác khắp nơi.
Nửa tháng sau, vào tiết Sương Giáng*, chia sẻ vị trí của Tống Diễm cuối cùng cũng quay về Bắc Thành.
*Tiết Sương Giáng là thời điểm sương giá bắt đầu xuất hiện, đánh dấu sự chuyển giao từ mùa thu sang mùa đông. (nếu ai xem Khó Dỗ Dành sẽ biết á)
[Em còn muốn giận bao lâu nữa?]
Nhìn tin nhắn đó, tôi khẽ hít một hơi.
[Tống Diễm, anh còn chưa xin lỗi em.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Bên kia trả lời lại rất nhanh.
Tống Viêm: [Được, ở đâu?]
[Quán mì.]
[Đi với ai?]
[Bạn cùng lớp.]
[Nam hay nữ?]
Tôi liếc nhìn hai người bạn cùng phòng bên cạnh, rồi trả lời: [Nam.]
Tôi cố ý chọc tức anh ấy.
Bên kia hiển thị đối phương đang nhập tin nhắn, rất lâu sau đó: [Hạ Đường, em giỏi lắm.]
Tôi tắt màn hình điện thoại, tập trung ăn cơm.
Nhưng không ngờ Tống Diễm lại đến nhanh như vậy.
Tôi vừa mới cùng bạn cùng phòng bước ra khỏi quán mì thì đã chạm mặt anh ấy.
Phía sau Tống Diễm là một chiếc mô tô đen tuyền, nón bảo hiểm bị anh ôm trên tay, cả người mang theo hơi lạnh nhè nhẹ của cuối thu.
Lời nói dối của tôi lập tức bị vạch trần.
Hai người bạn cùng phòng của tôi cũng rất biết ý, nhanh chóng quay về trường trước.
“Cố ý chọc tức anh?”
Tống Diễm bước tới, định nắm lấy tay tôi.
Tôi né tránh, vạt áo lướt qua khớp ngón tay anh.
Chúng tôi đứng đối diện nhau, giữ một khoảng cách không xa không gần.
Tống Diễm thu tay lại, hơi nhướng mày: "Thực sự không muốn sống cùng anh đến vậy à?"
"Tống Diễm, cái này không phải trọng điểm."
Tống Diễm đương nhiên biết đó không phải trọng điểm, chỉ là anh ấy cố chấp muốn tôi phủ nhận mà thôi.
Anh ấy chỉ để tâm mỗi chuyện này.
"Không sống cùng nhau cũng được."
Tống Diễm khẽ đẩy lưỡi chống vào má, giọng điệu phẳng lặng, không nghe ra cảm xúc.
"Anh mua hai căn, chúng ta làm hàng xóm, nước sông không phạm nước giếng?"
Tôi im lặng hai giây, cụp mắt xuống.
"Tống Diễm, chúng ta chia tay đi."
Đèn neon từ cửa tiệm phía sau nhấp nháy, lúc sáng lúc tối.
Tống Diễm không hề tức giận như tôi đã tưởng tượng.
Anh ấy chỉ nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt sâu thẳm đen kịt.
"Lý do?"
Tôi l.i.ế.m môi, thấp giọng nói:
"Anh kiểm soát quá mức, lúc nào cũng áp đặt, càng không quan tâm đến cảm xúc của em."
"Nhìn anh." Tống Diễm nâng cằm tôi lên, giọng điệu bình tĩnh. "Nói tiếp đi."
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ấy, khí thế chợt yếu dần.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Tôi nuốt khan một cái.
“Tính khí của anh cũng quá tệ…”
"Lúc nào em cũng phải xoay quanh cảm xúc của anh..."