Tay phải anh còn ôm theo một bó hoa hồng, chắc là định tặng cho tôi.
Tống Diễm lặp lại từng chữ một, giọng trầm thấp, mất kiên nhẫn: "Tôi bảo cô cút."
Hạ Trĩ liền khóc lóc chạy ra ngoài.
Phòng bao trở nên yên tĩnh đến đáng sợ.
Tôi vẫn ngồi yên tại chỗ.
Tống Diễm đứng sau lưng tôi.
Tuy rằng không thể nhìn thấy khuôn mặt của anh ấy, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo đó, tựa như muốn bóp ch tôi.
Tôi cụp mắt, vươn tay lấy ly nước trên bàn, định đưa lên miệng thì mới nhận ra tay mình đã run tới mức mất kiểm soát.
Hơn phân nửa ly nước đều đổ ra ngoài.
Dường như có thứ gì đó đang dần sụp đổ giữa bầu không khí đè nén và tĩnh lặng ấy…
Tống Diễm ngồi xuống bên cạnh tôi.
Trên bàn đặt một bao thuốc và một chiếc bật lửa, kèm theo một chiếc ngọc bội bình an nhỏ bé.
Đó là món quà mà anh ấy muốn tặng cho tôi. Tống Diễm nói anh vẫn luôn đeo nó từ khi còn nhỏ, vậy nên anh cũng hy vọng nó sẽ phù hộ cho tôi được bình an.
Tống Diễm nhìn chằm chằm vào mấy thứ trước mặt, bật cười ngắn ngủi.
Ý tứ của tôi đã quá rõ ràng.
Anh ấy cầm lấy hộp thuốc, sau đó xé vỏ. Động tác cực kỳ dứt khoát, không hề có chút do dự nào.
Chiếc bật lửa kim loại “cạch” lên mấy tiếng, mãi mới châm được điếu thuốc.
Đốm lửa đỏ lập lòe dưới ánh sáng mờ nhạt.
Tống Diễm hút rất nhiều.
Nhiều đến mức khói thuốc có thể làm mờ đi những đường nét cứng rắn trên khuôn mặt của chàng trai, cùng với đôi mắt hoe đỏ.
Tôi cúi đầu, nhìn bó hoa hồng được gói ghém tinh tế mà anh ấy mang đến.