Nghiện Ngọt

Chương 15



Nói đến đây, sắc mặt Tống Diễm cuối cùng cũng thay đổi. 

 

Hàng mi dày khẽ run, vài lọn tóc rủ xuống trước mắt. 

 

"Anh sẽ thay đổi."

 

Tôi sững người một lúc, rồi lắc đầu: "Anh làm không được đâu. Ngay cả việc cai thuốc, anh cũng chưa từng nghiêm túc."

 

"Lần này nhất định anh sẽ làm được."

 

Tống Diễm lấy ra từ trong túi áo một bao thuốc mới tinh cùng một chiếc bật lửa, sau đó thẳng tay ném tất cả vào thùng rác bên cạnh. 

 

“Anh có thể thay đổi mà.” 

 

Tống Diễm lại nhìn tôi, đuôi mắt hơi đỏ. 

 

Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy như thế này. 

 

Suy sụp, bất lực, hệt như một con búp bê thuỷ tinh bị rơi vỡ. 

 

Tống Diễm khom lưng, cẩn thận níu lấy vạt áo tôi.

 

“Anh sẽ thay đổi mà. Hạ Đường…đừng không cần anh…xin em đấy…” 

 

26. 

 

Chia tay không thành. 

 

Cuối cùng vẫn quay về bên nhau, làm tôi có chút hối hận. 

 

Công ty nhỏ của Tống Diễm dạo này khá bận rộn. 

 

Từ sau đêm đó, anh ấy cũng không còn ầm ĩ đòi gặp tôi nữa. 

 

Chỉ là, luôn gửi cho tôi rất nhiều tin nhắn. 

 

[Bảo bối, hôm qua anh ký được một hợp đồng lớn.]

 

[Kiếm được rất nhiều tiền.]

 

[Dạo này em bận không?]

 

[Bạn anh vừa mở một nhà hàng Tây, chắc chắn là sẽ hợp khẩu vị của em.]

 

Cứ lòng vòng mãi, cuối cùng vẫn là Tống Diễm muốn gặp tôi. 

 

Nhưng mà anh ấy đang cố tỏ ra tinh tế hơn, học cách dịu dàng… một cách vụng về. 

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

 

Tôi đặt điện thoại xuống, khẽ thở dài.

 

Tuần trước, mẹ của Tống Diễm đã tới tìm tôi.

 

Tôi cũng đồng ý đến gặp vị phu nhân cao quý và sang trọng đó.

 

Cuộc trò chuyện của chúng tôi cũng coi như hoà hợp. 

 

Bà ấy đưa cho tôi một khoản tiền, là rất nhiều tiền mới đúng. 

 

Đủ để tôi không thể từ chối yêu cầu của bà ấy. 

 

Tôi cũng không có nhiều lựa chọn đến vậy. 

 

Thế nên đã nhận tấm thẻ đó. 

 

Cuối tuần, tôi hẹn Tống Diễm đi ăn. 

 

Trong phòng riêng, tôi tự mình gọi mấy món anh ấy thích ăn, bày đầy cả một bàn. 

 

Nhưng không ngờ, người đến trước lại là Hạ Trĩ. 

 

"Chị, chị biết rõ quyển nhật ký đó là của em mà! Chị biết rõ là em thích Tống Diễm!"

 

“Vậy tại sao lại đối xử với em như thế? Em đã làm gì sai với chị chứ?” 

 

Vừa bước vào cửa, Hạ Trĩ đã ném túi xuống đất, nước mắt lã chã, lớn tiếng buộc tội tôi. 

 

Tôi im lặng nhìn con bé diễn. 

 

Hai giây sau, tôi bật cười. 

 

“Vì chị ghét em đấy, Hạ Trĩ. Chị chỉ muốn trả thù em thôi, không được sao?” 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Năm đó, không phải chính em mới là người gán quyển nhật ký cho chị sao?” 

 

"Chị chỉ là, thuận nước đẩy thuyền mà thôi."

 

Sắc mặt Hạ Trĩ thoáng cứng lại.

 

"Nhưng dù thế nào đi nữa, thì Tống Diễm cũng vô tội mà!"

 

Con bé đúng là vẫn giỏi né tránh trọng tâm như trước nhỉ?

 

Tôi chống cằm, thản nhiên nói: "Vậy thì sao?"

 

"Nhà Tống Diễm có tiền, trông cũng không tệ."

 

"Chơi đùa một chút mà thôi, có mất mát gì đâu."

 

Ngay khoảnh khắc câu cuối cùng rơi xuống, cửa phòng “Rầm” một tiếng bị kéo mạnh ra từ bên ngoài.

 

"Tống Diễm!" Hạ Trĩ gọi.

 

Dù đã đoán trước được, nhưng tim tôi vẫn không khỏi run lên.

 

Toàn thân Tống Diễm tỏa ra hơi lạnh, sắc mặt u ám, đứng sừng sững trước cửa.

 

Không biết anh ấy đã nghe được bao lâu rồi. 

 

Hạ Trĩ vội vàng chạy đến trước mặt anh.

 

"Tống Diễm, tôi đã nói rồi mà! Hạ Đường lừa cậu đấy, tất cả chỉ vì chị ta muốn trả thù tôi thôi!"

 

"Dù chị ta là chị gái tôi, nhưng tôi thật sự không nỡ nhìn cậu bị lừa dối."

 

"Hơn nữa...tôi là thật lòng thích cậu." Khuôn mặt Hạ Trĩ ửng đỏ.

 

"Cút."

 

"Cái gì?" Nụ cười trên mặt Hạ Trĩ cứng đờ.

 

Tống Diễm nhắm mắt lại, tay trái siết chặt thành nắm đấm.

 

Tay phải anh còn ôm theo một bó hoa hồng, chắc là định tặng cho tôi.

 

Tống Diễm lặp lại từng chữ một, giọng trầm thấp, mất kiên nhẫn: "Tôi bảo cô cút."

 

Hạ Trĩ liền khóc lóc chạy ra ngoài.

 

Phòng bao trở nên yên tĩnh đến đáng sợ.

 

Tôi vẫn ngồi yên tại chỗ.

 

Tống Diễm đứng sau lưng tôi. 

 

Tuy rằng không thể nhìn thấy khuôn mặt của anh ấy, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo đó, tựa như muốn bóp ch tôi.

 

Tôi cụp mắt, vươn tay lấy ly nước trên bàn, định đưa lên miệng thì mới nhận ra tay mình đã run tới mức mất kiểm soát. 

 

Hơn phân nửa ly nước đều đổ ra ngoài. 

 

Dường như có thứ gì đó đang dần sụp đổ giữa bầu không khí đè nén và tĩnh lặng ấy…

 

Tống Diễm ngồi xuống bên cạnh tôi.

 

Trên bàn đặt một bao thuốc và một chiếc bật lửa, kèm theo một chiếc ngọc bội bình an nhỏ bé. 

 

Đó là món quà mà anh ấy muốn tặng cho tôi. Tống Diễm nói anh vẫn luôn đeo nó từ khi còn nhỏ, vậy nên anh cũng hy vọng nó sẽ phù hộ cho tôi được bình an. 

 

Tống Diễm nhìn chằm chằm vào mấy thứ trước mặt, bật cười ngắn ngủi.

 

Ý tứ của tôi đã quá rõ ràng. 

 

Anh ấy cầm lấy hộp thuốc, sau đó xé vỏ. Động tác cực kỳ dứt khoát, không hề có chút do dự nào. 

 

Chiếc bật lửa kim loại “cạch” lên mấy tiếng, mãi mới châm được điếu thuốc. 

 

Đốm lửa đỏ lập lòe dưới ánh sáng mờ nhạt. 

 

Tống Diễm hút rất nhiều. 

 

Nhiều đến mức khói thuốc có thể làm mờ đi những đường nét cứng rắn trên khuôn mặt của chàng trai, cùng với đôi mắt hoe đỏ.

 

Tôi cúi đầu, nhìn bó hoa hồng được gói ghém tinh tế mà anh ấy mang đến.