Nghiện Ngọt
Giờ đây, chúng bị vứt bừa bãi trên mặt đất, cánh hoa đỏ tươi rơi rụng, dần nhàu nát, tạo nên một cảnh tượng vừa hoang đường vừa nực cười.
"Ăn cơm đi."
Tống Diễm dụi tắt điếu thuốc, giọng khàn đặc.
Tôi siết chặt lòng bàn tay, cố gắng kìm nén sự run rẩy trong giọng nói.
"Anh nghe thấy rồi."
Gân xanh trên trán Tống Diễm nổi rõ.
Anh cầm đũa, gắp cho tôi một miếng sườn xào chua ngọt, giọng điệu bình tĩnh đến đáng sợ:
"Ừ, ăn đi, đồ ăn sắp nguội rồi."
Tôi cắn mạnh vào đầu lưỡi, mùi tanh ngọt của m.á.u liền lan ra trong khoang miệng.
"Tống Diễm, lần này có thể chia tay rồi chứ?"
Một câu nói này của tôi, hệt như tàn lửa rơi vào đám cỏ khô, chỉ trong chớp mắt đã khiến ngọn lửa bùng lên dữ dội.
Thiêu rụi luôn toàn bộ dáng vẻ bình tĩnh bên ngoài của Tống Diễm.
Anh ấy đập vỡ toàn bộ bát đũa trên bàn, vài mảnh sứ vỡ còn b.ắ.n tới bên chân tôi.
Tống Diễm đứng giữa mớ hỗn độn. Đường nét trên khuôn mặt bị ánh đèn mờ nhạt phía trên chia thành những mảng sáng tối.
Tôi chỉ biết cúi đầu, không dám nhúc nhích.
Không biết đã trôi qua bao lâu.
Tống Diễm lại đột nhiên cúi xuống, nhặt lên một mảnh sứ vỡ rồi siết chặt trong lòng bàn tay.
Mảnh vỡ cứa vào da thịt khiến m.á.u tươi đỏ thẫm tràn ra, men theo kẽ ngón tay nhỏ xuống.
Như thể đã mất đi cảm giác đau đớn, đôi mắt Tống Diễm khóa chặt trên người tôi.
Vài giây sau, anh ấy lại đưa bàn tay đẫm m.á.u đó đến trước mặt tôi, giọng nói khàn đặc:
"Hạ Đường, tay anh chảy m.á.u rồi...anh đau."
Tôi không đáp lại.
Tống Diễm vẫn cứ bướng bỉnh chìa tay ra, nghẹn giọng lặp lại: “Hạ Đường…anh đau mà…”
Một giọt m.á.u từ khớp bàn tay của anh rơi xuống trên mu bàn tay tôi.
Tôi khẽ run một cái, sau đó liền dùng tay áo lau nó đi.
Căn phòng vẫn chìm vào sự tĩnh lặng tuyệt đối.
Tống Diễm bỗng bật cười, khóe mắt đỏ hoe, vừa mỉa mai vừa bi thương.
“Hạ Đường, diễn xuất của em…mẹ nó quá xuất sắc rồi.”
“Vậy nên mới nói, giờ em diễn đủ rồi, cũng nên buông tha cho anh rồi.”
Tôi đứng dậy, định rời đi.
Nhưng cổ tay lại bị siết chặt đến mức không có cách nào thoát ra được.
Tống Diễm kéo tôi vào lòng, siết chặt như muốn hòa tôi vào xương tủy.
Giọng anh dồn dập: "Anh không quan tâm cuốn nhật ký ch tiệt đó là của ai."
"Em chỉ cần xin lỗi anh…anh sẽ coi như chưa từng có chuyện này, chúng ta vẫn như trước đây..."
"Hạ Đường...em mau xin lỗi anh đi..."
Tống Diễm muốn tôi xin lỗi, nhưng chính anh ấy lại khóc đến nói năng lộn xộn.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Tôi cảm nhận được những giọt nước mắt ấm nóng của anh rơi xuống cổ mình.
Tôi ngửa đầu, nhìn lên ánh đèn trắng chói lóa trên trần.
Bên tai là tiếng nức nở nghẹn ngào của chàng trai ấy.
Một lúc lâu sau, tôi nghe thấy giọng nói của chính mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Tống Diễm, anh ngốc thật đó. Sao em có thể thích một người như anh được chứ?”
Toàn là những lời tàn nhẫn.
Trước khi tôi rời đi, Tống Diễm đứng dưới ánh đèn vàng ấm áp, đôi mắt đỏ ngầu đầy tia máu.
Anh ấy nói: "Hạ Đường, anh sẽ trả thù đấy."
27.
Tôi về quê thăm nhà, nơi mà tôi đã từng sống với bà nội mấy năm lúc còn nhỏ .
Lúc về đến nơi, bà cụ đang đội nón lá, ngồi trong sân nhặt lạc.
"Mày về làm gì?" Bà trừng mắt nhìn tôi.
"Cháu thi đỗ đại học rồi ạ."
"Học nhiều cũng chẳng có ích gì, con gái thì không nên học cao, thà lấy chồng sinh con trai sớm còn hơn.”
“Bằng tuổi mày thì tao đã sinh con trai rồi đấy.”
Bà nội khinh khỉnh nói, những nếp nhăn trên mặt dúm lại.
Đứa con trai mà bà nói chính là ba tôi.
Ông ấy đã ngồi tù ba năm rồi.
"Chắc không phải mày về đây để xin tiền đấy chứ!"
“Tao không có tiền đâu, có thì cũng đem đi mua đất nghĩa trang hết rồi, chỉ còn mỗi cái vòng này thôi.”
“Mà mày cũng đừng mơ tưởng đến nó làm gì, cái này là tao để dành cho con trai tao đấy.”
Bà buông bó lạc xuống, bàn tay khô nhăn nheo và khô ráp che lấy chiếc vòng trên cổ tay, trừng mắt cảnh giác nhìn tôi.
“Cháu sắp phải đi đến một nơi rất xa ạ.”
Tôi cố gắng nói tiếng địa phương.
“Bà ơi, có lẽ sau này cháu sẽ không về nữa.”
Bà nội lại tiếp tục nhặt lạc, "Không về thì không về, liên quan gì đến bà già này."
Bà không đuổi tôi đi, mà còn nấu cho tôi một ít cháo, còn đập thêm hai quả trứng vào.
Sáng sớm hôm sau.
Tôi đặt một xấp tiền dưới chiếc gối cũ kỹ ẩm mốc, rồi lặng lẽ rời đi.
Lên xe buýt, tôi mở cửa sổ, theo thói quen đút tay vào túi, bỗng nhiên lại chạm vào một thứ gì đó lạnh lẽo.
Tôi ngạc nhiên, lấy nó ra.
Đó là chiếc vòng vàng mà bà nội để lại cho ba tôi.
Trên đó có vài vết bẩn đen, trông xám xịt.
Tôi bị gió từ bên ngoài cửa sổ thổi vào làm nhòe cả mắt.
Tôi đã gửi một email tố cáo việc công ty của Lâm Kim Hiền biển thủ tiền.
Đợi khi tôi về đến nhà, cuối cùng tôi cũng tận mắt chứng kiến cảnh ông ta bị áp giải lên xe cảnh sát.
Ngày tôi ra sân bay, trời trong gió mát, đường xá cũng thông thoáng.
Khi đang xếp hàng kiểm tra an ninh thì điện thoại lại reo lên, tôi bắt máy.
"Hạ Đường, đừng lên máy bay."
Giọng nói khàn đặc của Tống Diễm lẫn trong tiếng rè rè của điện thoại.
Tựa như linh cảm được điều gì đó, tôi quay đầu nhìn lại.
Quả nhiên, chàng trai đứng giữa đám đông, dáng người cao lớn thẳng tắp như cây tùng.
Anh ấy nhìn tôi đầy van nài, đôi mắt đỏ hoe, dường như giây tiếp theo sẽ rơi lệ.
Tôi nhẹ nhàng lên tiếng: "Tống Diễm, chúng ta hãy chia tay trong êm đẹp đi."