Nghiện Ngọt

Chương 17



28.

 

Những ngày trôi qua ở Anh cũng khá bình thường, chủ yếu là việc học hành khá bận rộn. 

 

Bạn cùng phòng của tôi cũng là một cô gái người Trung Quốc, tên là Khương Tây Tây. Cô ấy khá hoạt bát và vui vẻ, chúng tôi đã trở thành bạn tốt của nhau. 

 

Ngoài việc phải sống ở một môi trường và nói một thứ ngôn ngữ xa lạ ra, còn lại thì cũng không có gì thay đổi cả.

 

Sau giờ học, tôi thích ở một mình trong phòng để nghiên cứu công thức nấu ăn.

 

Nhưng nội quy của ký túc xá lại không cho phép nấu nướng, vậy nên tôi đã tìm việc làm thêm tại một nhà hàng Trung Quốc. 

 

Tây Tây luôn nói tôi quá buồn tẻ, cần phải tận hưởng cuộc sống nhiều hơn.

 

Vì vậy mà tôi cũng đã cố gắng thay đổi, tôi kết bạn với nhiều người hơn, thỉnh thoảng còn tham gia các buổi tụ tập bạn bè.

 

Cả căn phòng đầy ắp những người với nhiều quốc tịch khác nhau, mọi người vui vẻ ngồi xuống và trò chuyện cùng nhau.

 

Những lúc như vậy, tôi thường chỉ ngồi một bên và lặng lẽ lắng nghe. 

 

Mọi người thường đùa với tôi rằng, tôi là người giỏi lắng nghe nhất trên thế giới. 

 

Năm thứ ba ở Anh, có một đàn em khóa dưới tỏ tình với tôi. 

 

Cậu ta cũng ở Bắc Thành, là người cùng quê với tôi. 

 

Nào là tặng hoa, túi xách rồi đến trang sức. 

 

Đàn em đấy theo đuổi tôi rầm rộ đến mức, vào đêm giao thừa, cậu ta thậm chí còn tặng cho tôi một màn pháo hoa. 

 

Bạn bè xung quanh đều cảm động đến rơi nước mắt, thế nhưng tôi vẫn không hề lay động. 

 

Cậu ta rất thất vọng, mặt mày ủ rũ hỏi tôi: “Đàn chị, tại sao chị lại lạnh lùng như vậy? Chị có từng thật sự thích ai chưa?” 

 

“Từng thích ai sao?” 

 

Dưới bầu trời pháo hoa rực rỡ, trong mắt tôi liền hiện lên một hình dáng phóng khoáng và tự do. 

 

Đêm đó, tôi đã đứng rất lâu ngoài ban công phòng.

 

Tôi không nghĩ rằng bản thân sẽ thích Tống Diễm. 

 

Có lẽ trong một giây phút nào đó, tôi thực sự đã có chút rung động, chỉ là nó không đủ lớn mà thôi. 

 

Để rồi khi nhớ lại những năm tháng đã qua, điều đầu tiên tôi nghĩ đến lại không phải là những ánh mắt ghét bỏ cùng mấy lời lăng mạ của người khác. 

 

Mà chính là đôi mắt đen láy của Tống Diễm. 

 

29. 

 

Tám năm sau, tôi trở về nước. 

 

"Đường Đường, cậu ở cửa sân bay đợi một chút nhé, tớ ra đón cậu."

 

Vừa xuống máy bay, tôi đã nhận được cuộc gọi từ Tây Tây.

 

“Không cần đâu, cậu cứ việc nghỉ ngơi đi.” 

 

Tôi cười từ chối, “Tớ đã đặt khách sạn ngay bên cạnh rồi, sáng mai sẽ đến công ty sau.” 

 

Tôi kéo hành lý đến khách sạn và bấm thang máy.

 

Cánh cửa thang máy từ từ mở ra trước mắt tôi. 

 

Đúng là khách sạn cao cấp có khác, đến cả thang máy cũng cao cấp theo, vừa sáng sủa lại còn rộng rãi. 

 

Tôi chỉ thấy một người đàn ông cao lớn đứng bên trong. Anh ta mặc quần áo thường ngày màu đen, đội mũ và đeo khẩu trang khá kín đáo, đang khoanh tay lười biếng dựa vào một góc thang máy. 

 

Nghe thấy tiếng động, người đàn ông ngước mắt nhìn lên. Sau khi thấy tôi, anh ta lại bình tĩnh dời mắt, không hề có chút gợn sóng nào. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Nhưng tôi thì lại sững sờ tại chỗ. 

 

Là Tống Diễm. 

 

Con người quả là một sinh vật kỳ lạ. 

 

Đã tám năm trôi qua rồi, vậy mà tôi lại có thể chỉ nhìn vào đôi mắt đã nhận ra người này là ai. 

 

Tôi bước vào thang máy, đứng ở một góc khác, cố gắng giữ khoảng cách xa nhất có thể trong không gian này. 

 

"Tầng mấy?" Người đàn ông đứng cạnh bảng điều khiển, giọng nói bình thản. 

 

"Tầng chín." 

 

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Xem ra, Tống Diễm không hề nhận ra tôi, hoặc có lẽ, anh ấy đã sớm quên tôi rồi. 

 

Tôi nhìn hình ảnh của mình được phản chiếu trên mặt kính thang máy. 

 

Cô gái trong đó không trang điểm, mái tóc dài được búi đơn giản sau gáy, để vài sợi loà xoà rơi xuống.

 

Tia cực tím ở Anh không mạnh, có lẽ vì vậy nên da tôi đã trắng hơn một chút. Tàn nhang ở hai bên má cũng ít nhiều nhạt đi.

 

Không thể nói rõ là đã thay đổi bao nhiêu, nhưng so với tám năm trước, thì đã khác biệt rất lớn rồi. 

 

Trưa ngày hôm sau, tôi chuyển ra khỏi khách sạn.

 

Tây Tây lái xe đến đón tôi. Cô ấy về nước trước tôi một năm, và đang mở một công ty truyền thông, còn tôi là cổ đông hợp tác.

 

30.

 

Tiệc từ thiện được tổ chức vào buổi tối, tại một nơi có đại sảnh lộng lẫy và tiếng đàn dương cầm vang vọng, không có nhiều giới truyền thông tham dự cho lắm. 

 

Tôi trốn trong một góc, điều chỉnh lại máy quay đang cầm trên tay. 

 

“Tống lão sư cũng đến kìa! Tôi là fan của anh ấy đó!” 

 

Trợ lý Tiểu Vương đứng bên cạnh tôi đột nhiên phấn khích kêu lên.

 

“Ai vậy?” Tôi không ngẩng đầu, chỉ tuỳ tiện hỏi. 

 

“Chị Đường, chị không biết Tống Diễm lão sư à? Anh ấy nổi tiếng lắm đó.” 

 

Những lời còn lại tôi nghe không rõ nữa.

 

Tôi ngạc nhiên nhìn sang. 

 

Người đàn ông cao lớn đứng cách đó không xa, rất nổi bật.

 

Sau tám năm, cuối cùng tôi cũng được nhìn thấy Tống Diễm một cách trọn vẹn. 

 

Anh ấy mặc một bộ vest đen cao cấp, đường nét khuôn mặt cũng đã trở nên góc cạnh hơn, hoàn toàn rũ bỏ đi dáng vẻ non nớt của thiếu niên ngày trước. 

 

Khí chất toàn thân đều điềm đạm và trưởng thành. 

 

Ánh mắt Tống Diễm dịu dàng, đang cùng người đứng bên cạnh trò chuyện. 

 

Thế giới cũng thật nhỏ bé. 

 

Một cô gái lướt ngang qua chỗ chúng tôi, đi thẳng về phía Tống Diễm.

 

Không biết bọn họ đã nói những gì, nhưng khuôn mặt của cô gái lại ửng hồng, sau đó đưa giấy bút ra. 

 

Tống Diễm nhận lấy rồi ký tên, sau đó hai người còn chụp ảnh chung. 

 

Từ đầu đến cuối, trên môi anh ấy đều nở một nụ cười rất dịu dàng. 

 

Tôi bỗng có chút hoài nghi bản thân có lẽ đã nhận nhầm người rồi.