Nghiện Ngọt

Chương 18



“Chị Đường, chúng ta cũng đi xin chữ ký đi.” Tiểu Vương háo hức muốn thử. 

 

“Hả?” Tôi chớp mắt có chút chậm chạp. 

 

"Một mình em đi thì ngại lắm, làm ơn đi mà."

 

"Nhưng mà…hoạt động sắp bắt đầu rồi."

 

Tiểu Vương không hiểu được lời từ chối khéo léo này của tôi. 

 

"Còn hai mươi phút nữa mới bắt đầu mà chị, em chuẩn bị sẵn giấy bút rồi này." 

 

Nói xong, cô ấy kéo tay tôi, hối hả lao về phía trước. 

 

"Đợi đã..." 

 

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sau tám năm, tôi và Tống Diễm lại có thể đứng đối diện nhau như thế này. 

 

Tôi siết chặt máy quay trong tay, đầu ngón tay dùng sức đến trắng bệch. 

 

So với sự lúng túng của tôi, Tống Diễm chỉ nhẹ nhàng liếc nhìn một cái, sau đó quay đầu chăm chú nghe Tiểu Vương nói chuyện. 

 

Anh ấy nhận lấy hai tấm bưu thiếp từ tay Tiểu Vương: 

 

“Tống lão sư có thể ký tặng được không ạ?” 

 

Tống Diễm cong mắt, giọng điệu nhẹ nhàng: "Đương nhiên là được."

 

Ánh mắt Tiểu Vương liền sáng lên, cô ấy nói ra tên mình, còn xin thêm một câu chúc. 

 

Bầu không khí rất hoà hợp. 

 

Đèn chùm pha lê trên đầu có chút chói mắt, tôi đưa tay che mắt lại. 

 

Sau đó lại đụng phải đôi mắt trong veo kia. 

 

“Vị tiểu thư này, cô tên gì?” Tống Diễm hỏi.

 

Tôi nhìn anh, im lặng vài giây. 

 

Trong đôi mắt hẹp dài đó, ngoài sự nghi hoặc ra thì chẳng còn gì khác. 

 

"Hạ Đường, tôi tên là Hạ Đường." 

 

Tống Diễm cụp mắt xuống, tiếp tục ký tên. 

 

Tay áo được anh ấy xắn lên một chút, lộ ra một vệt đỏ trên cổ tay phải. Hình xăm hoa hồng trước đó hình như đã bị anh ấy xóa đi rồi. 

 

Theo bản năng, tôi lại dời mắt nhìn sang cổ tay trái, nhưng lại không nhìn được, bởi vì Tống Diễm đang đeo đồng hồ. 

 

Chắc là anh cũng xoá rồi nhỉ…?

 

“À, Tống lão sư, là chữ ‘Đường’ trong ‘Hoa Hải Đường’. Không phải ‘Đường’ trong ‘kẹo ngọt’ đâu ạ.” 

 

Tiểu Vương gãi đầu, có chút xấu hổ mà nhắc nhở. 

 

Tống Diễm dừng bút, cười xin lỗi: "Xin lỗi cô Hạ, tôi sửa liền đây."

 

Đến lúc này, tôi chắc chắn rằng anh ấy đang cố ý. 

 

Sau khi bữa tiệc kết thúc, tôi đứng một mình bên ngoài khách sạn để chờ xe.

 

Dưới ánh đèn lờ mờ, tôi lấy tấm bưu thiếp từ trong túi ra.

 

[Gửi đến: Hạ Đường.]

 

Nhưng chữ “Đường” lại bị gạch bỏ đi và viết lại. 

 

Phía dưới là chữ kỹ của người đàn ông, chữ viết gọn gàng dứt khoát. 

 

Tống Diễm là một hoạ sĩ rất có tiếng tăm trong những năm gần đây. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Tranh của anh ấy có màu sắc tươi sáng, nét vẽ tinh tế.

 

Bản thân anh ấy cũng rất khiêm tốn hòa nhã, nhiệt tình mà lương thiện. 

 

Toàn bộ số tiền kiếm được từ việc vẽ tranh đều dùng để quyên góp cho các tổ chức từ thiện. 

 

Tiểu Vương vẫn luôn miệng khen anh ấy không ngớt lời. 

 

Nào là ôn nhu nhã nhặn, nào là lịch sự tao nhã.  

 

Nếu như tám năm trước, có người dùng những từ này để miêu tả Tống Diễm, tôi chắc chắn sẽ nghĩ người đó bị điên. 

 

Gió lạnh thổi tung tóc tôi, tôi kéo chặt áo khoác, từ từ nhớ lại dáng vẻ vừa nãy của người đàn ông.

 

Anh ấy mặc trang phục chỉnh tề, đôi mắt cong cong đầy ý cười, cùng thái độ ôn hoà bình thản. 

 

Trông vừa quen thuộc, vừa xa lạ. 

 

Tôi hít một hơi gió lạnh, đè nén cảm xúc khác thường trong lòng.

 

Hoá ra tám năm lại dài đến thế, đủ để một người có thể thay đổi hoàn toàn. 

 

Nhưng mà chắc là đến đây thôi nhỉ? 

 

Quá tam ba bận, chuyện gặp mặt này, chắc là sẽ không xảy ra nữa phải không? 

 

31.

 

Nửa tháng sau, tại núi Trường Vũ.

 

Tháng mười hai mùa đông lạnh giá, cả ngọn núi phủ đầy tuyết trắng.

 

Giữa trời băng đất tuyết, Tây Tây dán một miếng sưởi ấm sau điện thoại, vẻ mặt nghiêm túc.

 

“Tin nội bộ này, năm nay Phó tổng của Hoà Thanh cũng đi nghỉ dưỡng ở khu trượt tuyết này đấy. Nếu có thể kết nối với…” 

 

"Không phải cậu đến đây nghỉ dưỡng với tớ sao?" Tôi ngắt lời cô ấy.

 

Tây Tây lườm tôi một cái: "Đi nghỉ dưỡng thì cũng phải làm việc."

 

"Năm ngoái, giám đốc của lão Trương đã tình cờ gặp vị Phó tổng đó trên sân golf, chỉ là trò chuyện vài câu mà tháng sau đã nhận được khoản đầu tư từ Hòa Thanh rồi."

 

"Chúng ta không thể thua bọn họ!"

 

Tôi thở dài, vén rèm nhà hàng bước vào.

 

Gặp được Phó Tranh là một bất ngờ ngoài dự liệu của tôi.

 

"Bạn học Hạ? Cậu cũng ở đây sao?"

 

Trong hành lang nhà hàng, Phó Tranh nhìn tôi, vẻ mặt đầy ngạc nhiên.

 

Tôi bình tĩnh chào hỏi: "Lâu rồi không gặp."

 

Tây Tây ở phía sau nhìn thấy Phó Tranh liền vô cùng ngạc nhiên. 

 

“Đường Đường, cậu biết Phó tổng à?” 

 

“Phó tổng?” 

 

Phó Tranh gật đầu, “Ừ, là tôi.” 

 

Tôi chạm phải ánh mắt nghi hoặc của Tây Tây, bỗng nhiên chợt hiểu ra, không nhịn được mà bật cười: “Tôi cứ tưởng cậu là Phó giám đốc, hoá ra là Sếp Phó à?” 

 

Phó Tranh hiểu được câu chơi chữ của tôi, khẽ cười, “Đúng thật là Phó giám đốc đấy.” 

 

Cậu ta nhìn lướt qua tôi, hơi hất cằm, “Sếp chính của chúng tôi còn đang đứng ở phía sau cậu kìa.” 

 

Tôi sững người, theo phản xạ quay đầu. 

 

Nhìn vào người đàn ông mặc áo khoác màu đen đứng cách đó mười bước.