Nghiện Ngọt

Chương 19



Tống Diễm đeo khẩu trang, hai tay đút vào túi.

 

Ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên hàng lông mày và đôi mắt, nhưng vẫn không thể xóa đi nét lạnh lùng trên khuôn mặt anh ấy.

 

Thật sự có chuyện trùng hợp đến vậy sao?

 

Khi Tống Diễm lướt ngang qua mình, tôi liền ngửi được mùi hương của hoa ngải đắng. 

 

“Xin lỗi, tôi có quấy rầy mọi người ôn lại chuyện cũ không?” 

 

Giọng anh ấy hơi khàn, nửa khuôn mặt ẩn sau lớp khẩu trang, không rõ biểu cảm.

 

Ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi lại cất giọng: “Không có.” 

 

"Không có thì tốt."

 

Tống Diễm gật đầu, sau đó quay sang Phó Tranh: "Nói chuyện đủ rồi thì đi thôi."

 

Sau khi hai người bọn họ rời đi, tôi vẫn đứng yên tại chỗ rất lâu.

 

Tây Tây không ngừng truy hỏi tôi làm sao quen biết được với Phó Tranh và cả Sếp lớn của của Hoà Thanh. 

 

Tôi hỏi cô ấy sao lại nhìn ra được tôi có quen biết với Tống Diễm. 

 

Tây Tây liền nói: “Bầu không khí giữa hai người các cậu khó tả lắm. Nói chung là với con mắt nhìn người nhìn chuyện của mình, thì chắc chắn không thể nào sai được.” 

 

32.

 

Phó Tranh cùng bạn bè của cậu ta cùng nhau đi chơi theo nhóm, tổng cộng có đến mười người.

 

Đều là những người trẻ trung năng động, cởi mở và hoạt bát. 

 

Trong mấy ngày sau đó, Tây Tây đều thể hiện rất tốt khả năng giao tiếp của mình. Rất nhanh, cô ấy đã quen biết hết tất cả mọi người trong nhóm của bọn họ. 

 

Ngoại trừ Tống Diễm. 

 

Dường như anh ấy thực sự chỉ đến đây để trượt tuyết. 

 

Cả người đều mặc nguyên một bộ đồ trượt tuyết màu đen, dày cũng phải mấy lớp, nhưng lại không hề có vẻ cồng kềnh. 

 

Dáng người thẳng tắp như cây tùng lạnh lẽo giữa trời tuyết. 

 

Hoàn toàn tách biệt khỏi đám đông. 

 

Mấy ngày nay, Tống Diễm đều tự mình trượt vài vòng trong sân tuyết rồi lại trở về khách sạn nghỉ ngơi. 

 

Thỉnh thoảng Phó Tranh sẽ qua nói chuyện với anh ấy vài câu.

 

Lúc đó, Tống Diễm sẽ đẩy kính trượt tuyết lên mũ bảo hiểm, để lộ đôi mắt hẹp dài lạnh nhạt. 

 

Sự xa cách quá rõ ràng này dường như lại khiến anh ấy trở về dáng vẻ của Tống Diễm năm 18 tuổi vậy.

 

Tôi thực sự không thể nhìn thấu anh ấy. 

 

Ngược lại với tôi, Tây Tây ngày nào cũng vô cùng hào hứng, bởi vì trong nhóm người đó có Đường Kỷ Tự - một diễn viên trẻ mới nổi gần đây. 

 

Tây Tây muốn làm một buổi phỏng vấn nhỏ với cậu ta, vậy nên mấy ngày nay đều đang nghiên cứu cách để tạo dựng mối quan hệ. 

 

Tôi đưa mắt quan sát xung quanh sân trượt tuyết.

 

Không có bóng dáng quen thuộc đó, lẽ nào hôm nay không đến sao? 

 

Tôi có chút mất tập trung. 

 

Lúc xuất phát, chân đặt trên ván trượt trụ không vững, khiến tôi loạng choạng nghiêng về một bên. 

 

Mấy ngày nay tôi bị ngã cũng nhiều, phản xạ cũng thành thói quen, tôi ôm lấy đầu mình trước. 

 

Thế nhưng cơn đau trong tưởng tượng lại không xuất hiện.

 

Thay vào đó, tôi ngã vào một vòng tay lạnh lẽo. 

 

Hương ngải đắng phảng phất bên mũi, tôi gần như ngay lập tức nhận ra người này là ai. 

 

Cả người tôi cứng đờ, hai tay vẫn đang ôm chặt lấy đầu.

 

"Còn định ngã thêm bao nhiêu lần nữa?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi ngẩng đầu lên, khuôn mặt của người đàn ông vẫn bị che khuất hoàn toàn. Chiếc kính trượt tuyết đen kịt phản chiếu lại gương mặt của tôi. 

 

Khăn quàng cổ bị tuột xuống, để lộ khuôn mặt đỏ bừng vì lạnh, trông có chút chật vật.

 

“Tống Diễm?” 

 

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Anh ấy buông tôi ra: “Nhận nhầm rồi.” 

 

Nhiệt độ ngoài trời hiện tại là âm 11 độ, đông cứng luôn cả dáng vẻ ôn hoà nhã nhặn của Tống Diễm. 

 

“Đứng không vững.” Tôi nhẹ níu lấy cánh tay anh ấy. 

 

Tống Diễm có thể hất tôi ra, nhưng anh ấy chỉ cúi đầu, cách một lớp kính trượt tuyết nhìn tôi. 

 

“Lần này định giả vờ bao lâu?” 

 

Một câu nói không rõ cảm xúc, mơ hồ mà sắc bén. 

 

Nhưng cả hai chúng tôi đều hiểu rõ. 

 

Hơi lạnh len lỏi vào trong phổi.

 

Tôi buông tay.

 

33.

 

Buổi tối, tôi và Tây Tây bước vào một quán ăn. 

 

Gần đến năm mới, trong quán treo đầy lồng đèn đỏ, câu đối cùng giấy trang trí. 

 

Khách đông khiến quán ăn trở nên ồn ào náo nhiệt hơn, rất có không khí năm mới. 

 

Khi chuẩn bị rời đi, chúng tôi gặp Phó Tranh. 

 

Cậu ta hỏi: “Đến ăn cơm à?” 

 

“Ừ, nhưng mà quán hết chỗ rồi.” 

 

Tây Tây đang cầm điện thoại tìm một quán khác.

 

“Ngồi chung bàn với bọn tôi không?” 

 

“Hả?”

 

Phó Tranh nói bọn họ sẽ trở về vào ngày kia, vậy nên tối nay đã đặt một phòng riêng để tụ tập. 

 

“Đường Kỷ Tự có ở đó không?” Tây Tây nghe vậy liền sáng mắt. 

 

Phó Tranh nhếch môi cười khẽ: "Có."

 

Tây Tây ghé sát tai tôi. 

 

“Tuyệt quá, tối nay tớ nhất định sẽ xin được WeChat của Đường Kỷ Tự.”

 

Trong phòng riêng, hơi nóng bốc lên mờ ảo.

 

Mọi người đều chào đón tôi và Tây Tây.

 

Nhưng tôi không ngờ Tống Diễm cũng có mặt. 

 

Anh ấy ngồi ở vị trí giữa bàn, sắc mặt lạnh lùng, chỗ ngồi của chúng tôi cũng cách anh khá xa.

 

Đường Kỷ Tự có mái tóc màu đỏ nâu, môi dưới đeo một chiếc khuyên bạc, làm ánh lên dáng vẻ lạnh lùng sắc bén.

 

Nếu có người mời rượu, cậu ta cũng chỉ dùng một tay mở chai nước cam, lười biếng nói: “Mẹ tôi không cho tôi uống rượu.” 

 

Nhưng mà tôi thấy, hoàn toàn không giống một đứa con biết nghe lời mẹ lắm đâu. 

 

Những ngày qua mọi người đều mặc đồ trượt tuyết, đây là lần đầu tiên tôi thấy rõ diện mạo thật của cậu ta.

 

Quả nhiên là rất khác biệt, cả người đều toát lên vẻ ngang tàng và phản nghịch.

 

Tôi nhìn thêm hai lần. 

 

Khi thu hồi ánh mắt, lại bất chợt đụng phải một cái nhìn quen thuộc. 

 

Chỉ một giây sau Tống Diễm liền dửng dưng dời mắt đi.