Nghiện Ngọt

Chương 20



 

Tôi siết chặt lòng bàn tay, tự rót cho mình một ly rượu.

 

Giữa bữa ăn, có người đề nghị chơi trò chơi.

 

Bọn họ chọn chơi một trò khá đơn giản: Thật hay thách.

 

Khác biệt ở chỗ, người thua chỉ được chọn “thách”. 

 

Chơi được vài ván, không khí trong phòng riêng càng lúc càng sôi nổi.

 

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Nào là nhìn nhau 20 giây, ôm nhau 1 phút, nhắn tin quay lại với người yêu cũ…

 

Tôi xem mà thấy vô cùng thích thú.

 

Nhưng ngay giây tiếp theo, miệng chai đã dừng lại trước mặt tôi.

 

Một vài người im lặng, dù sao thì tôi với bọn họ cũng không quá thân. 

 

Theo bản năng, tôi nhìn về một hướng nào đó. 

 

Tống Diễm lười biếng tựa vào lưng ghế, mí mắt rủ xuống, một tay cầm điện thoại xem, hoàn toàn thờ ơ với mọi thứ xung quanh.

 

"Có thể gọi điện cho bạn trai cũ không?" Có người thăm dò đưa ra thử thách.

 

Được rồi, tôi hối hận rồi.

 

Tám năm qua, tôi không yêu thêm bất kỳ ai.

 

Chỉ có...duy nhất người đó.

 

Thấy tôi im lặng, Tây Tây hạ giọng hỏi: “Cậu có gọi được không?” 

 

“Được.” 

 

Tôi gật đầu, rút điện thoại ra, mọi người lập tức im lặng một cách ăn ý.

 

Ai nấy đều nín thở, dõi theo từng động tác của tôi.

 

Tôi nhẹ nhàng chạm vào màn hình, kéo một số điện thoại ra khỏi danh sách chặn, rồi ấn gọi sau đó bật loa ngoài. 

 

Điện thoại phát ra tiếng "tút…" ngắn ngủi.

 

Một khoảng lặng thoáng qua.

 

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, trong phòng vang lên một hồi chuông điện thoại kèm tiếng rung nhẹ.

 

Mọi ánh mắt lập tức chuyển hướng, dừng lại trên người có chiếc điện thoại đang đổ chuông.

 

Là Tống Diễm.

 

Không khí còn yên ắng hơn cả trước đó, mọi người đều nhìn nhau, nín thở không dám lên tiếng. 

 

Tống Diễm hạ mắt nhìn màn hình rồi nhướng mày, đầu ngón tay khẽ động, dứt khoát tắt máy.

 

Nhướng nhẹ mày.

 

Anh ấy giơ điện thoại lên, cười nhạt: "Xin lỗi nhé, cuộc gọi làm phiền thôi."

 

“...”

 

“Mẹ nó! Suýt thì ch khiếp!” Có người hoàn hồn đầu tiên. 

 

Không khí trong phòng lại ồn ào trở lại.

 

“Tôi còn tưởng thật sự gọi cho anh Diễm đấy.”

 

“Đúng đó, tim tôi suýt ngừng đập luôn.”

 

“Làm gì có chuyện m.á.u chó như thế chứ.”

 

Tây Tây trợn tròn mắt, vô cùng kinh ngạc.

 

Ngoài cô ấy ra, không ai nhận ra rằng, khoảnh khắc Tống Diễm tắt máy, cũng là lúc chuông bên tôi cũng im bặt.

 

Đến khi mọi ánh mắt lại đổ dồn về phía tôi, tôi chỉ khẽ nhếch môi: “Không nghe máy.”

 

Chuyện nhỏ này nhanh chóng trôi qua.

 

Trong nhà vệ sinh, Tây Tây đứng trước gương dặm lại lớp trang điểm.

 

“Tống Diễm chính là bạn trai cũ của cậu à?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi tựa người vào bồn rửa tay: “Ừ.”

 

Cô ấy thở dài: “Sao trước đây cậu không nói với tớ?”

 

“Chia tay lâu rồi.” Tôi mím môi, rồi bổ sung: “Bây giờ anh ấy khá ghét tớ.”

 

“Thấy cậu gọi đến liền bảo phiền, cỡ này phải là hận mới đúng đi?” 

 

Hàng mi tôi khẽ run, không đáp.

 

Nhận ra cảm xúc của tôi, Tây Tây đóng nắp thỏi son, vỗ nhẹ lên vai tôi.

 

“Cậu cứ ở đây bình tĩnh lại đi, có gì thì nhắn WeChat cho tớ.”

 

34.

 

Sau khi Tây Tây rời đi, tôi mở vòi nước rửa tay.

 

Dòng nước lạnh như băng chảy qua kẽ tay, khiến đầu óc mơ hồ của tôi tỉnh táo hơn đôi chút.

 

Đứng thêm một lúc, tôi rời khỏi nhà vệ sinh.

 

Cuối hành lang, một người đàn ông cao ráo dựa vào tường, nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối.

 

Trong thoáng chốc, bóng dáng trước mắt như dần hòa vào làm một với hình ảnh của thiếu niên tám năm trước. 

 

Vừa lạnh lẽo, lại sắc bén, hoàn toàn khác với Tống Diễm khi nãy trên bàn ăn.

 

Anh ấy nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt lạnh nhạt.

 

Hai chân tôi như bị đóng đinh tại chỗ, không nhúc nhích.

 

Một sự giằng co mãnh liệt lại diễn ra. 

 

Không biết đã trôi qua bao lâu, Tống Diễm bước về phía tôi, đứng cách tôi hai bước.

 

"Tống Diễm, anh…"

 

“Quay về làm gì?” Anh ấy nhìn tôi, giọng điệu bình thản.

 

Tưởng chừng chỉ là một câu hỏi bình thường, nhưng trong giờ phút này, nó lại thật sự giống như mở đầu cho một cuộc tái ngộ. 

 

Tôi siết nhẹ vạt áo: “Làm việc.”

 

Có lẽ, Tống Diễm cũng không ghét tôi đến thế. Anh ấy khẽ gật đầu, một tay đút vào túi áo khoác.

 

“Mấy năm qua không yêu thêm ai sao?” Dừng một chút, anh lại nói tiếp, “Hay là…chỉ muốn gọi cho tôi?” 

 

“Ừm. Không yêu thêm ai.” 

 

Một tia hy vọng mơ hồ chợt len lỏi trong lòng tôi.

 

"Vậy thì nên tìm ai đó mà yêu đi."

 

Tống Diễm cười khẽ, giọng điệu lạnh nhạt: "Tôi không muốn lần sau lại nhận được cuộc gọi như vậy nữa."

 

Chỉ trong chớp mắt, tim tôi như bị một mũi nhọn đ.â.m xuyên, đau đớn đến mức khó chịu.

 

Tôi cố siết chặt lòng bàn tay, nhưng vẫn không thể ngăn giọng nói của bản thân run rẩy.

 

"Xin lỗi, sau này sẽ không có nữa."

 

“Hạ Đường.”

 

Có lẽ là đã diễn đủ, ánh mắt Tống Diễm không còn che giấu sự chế giễu nữa, anh lùi một bước: “Tám năm rồi, em thật sự chẳng thay đổi chút nào.”

 

Tôi hít sâu một hơi, chậm rãi nhếch môi.

 

“Sếp Tống ngược lại thay đổi rất nhiều đấy, vừa làm hoạ sĩ, vừa làm ông chủ.” 

 

Tôi nghĩ, bỏ chạy trong thất bại, có lẽ chính là như thế này.

 

Tôi không quay lại phòng riêng nữa, chỉ nhắn tin cho Tây Tây một tiếng, rồi tự mình trở về khách sạn.

 

Tây Tây cũng rất nhanh đã về, vừa vào phòng đã ngã sấp xuống giường.

 

“Cái tên Đường Kỷ Tự đó khó chơi quá, cứ đùa giỡn với tớ mãi.”

 

“Ngày mai tớ phải về công ty rồi, vậy mà nhóc con đó còn chưa chịu cho tớ WeChat.”

 

“Đường Đường, ngày mai cậu phải thay tớ tiếp tục cố gắng đấy nhé.”

 

Cô ấy uể oải phất tay, rất tâm lý không hỏi đến lý do tôi về sớm.