Hạ Trĩ trả lời lại bọn họ: [Aiya, mọi người đừng nói bậy, ai lại muốn yêu đương với tên khốn này chứ, tôi ghét cậu ấy lắm.] kèm theo một biểu tượng mèo khoanh tay.
Tôi nhướn mày, cất điện thoại đi và bước vào nhà hàng. Thỉnh thoảng có thời gian rảnh thì tôi lại đến đây làm thêm.
Sau khi chào hỏi ông chủ, tôi liền đi thay đồng phục.
Quản lý chỉ cho tôi một phòng riêng và bảo tôi đến đó phục vụ.
Thế nhưng tôi không ngờ người trong phòng lại là Tống Diễm.
Cửa mở hé một khe nhỏ, trong phòng riêng là Tống Diễm và bạn của cậu ấy.
Từ góc nhìn của mình, tôi chỉ có thể nhìn thấy dáng người cao ráo của cả hai người bọn họ.
Tôi nhận ra người đó chính là Phó Tranh của lớp 1.
Phó Tranh dùng một tay mở chai bia, "Nghe nói người đứng nhất lớp các cậu thích cậu?"
Tôi bất ngờ, hóa ra bọn họ đang nói về tôi.
Phó Tranh ngả người ra phía sau, như vô ý hỏi một câu: "Cậu có ý gì với người ta không?"
"Không có."
Tống Diễm nghịch nghịch cái bật lửa kim loại, giọng nói lười biếng và tự nhiên vang lên bên tai tôi.
"Tôi vốn chẳng có hứng thú gì với loại học sinh giỏi kiểu này, nhưng mà nhìn cô ấy thì có vẻ rất khó theo đuổi."
Nghe đến đây, tôi vẫn không có phản ứng gì, mở cửa bước vào.
Tống Diễm nhìn thấy tôi liền có chút ngỡ ngàng.
"Sao cậu lại ở đây?"
Tôi cầm chai bia rót vào ly của cậu ấy, giọng điệu bình thản: "Theo dõi cậu."
Tống Diễm ngẩn người một chút, dựa lưng ra phía sau và nhìn tôi với vẻ bất đắc dĩ.
"Đừng phí công nữa, chúng ta thật sự không thể đâu."
Câu này có vẻ là lời khuyên chân thành của cậu ấy.
Tôi "ừ" một tiếng, đi sang bên kia rót bia cho Phó Tranh.
Phó Tranh nghiêng đầu, đôi mắt phượng hơi nheo lại, nhìn tôi với vẻ cười như không cười.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
"Bạn học, chúng ta hình như đã gặp nhau ở đâu đó rồi phải không?"