Nghiện Ngọt

Chương 3



Trong hình, có lúc cậu ấy tựa đầu lên tay ngủ, có lúc lại buồn chán xoay bút…

 

Có vài tấm, ánh mắt sắc bén của Tống Diễm thậm chí còn nhìn thẳng vào ống kính.

 

Tất cả đều được ghi lại trong ống kính của Hạ Trĩ, cho ra những tấm ảnh chung rất đặc biệt. 

 

Một cô gái dễ thương xinh xắn, cùng với một chàng trai tuấn tú nghịch ngợm.

 

Chỉ vài tấm hình thôi cũng đã đủ để khiến người khác suy nghĩ không thôi. 

 

Dưới bài đăng là rất nhiều bình luận quen thuộc từ những tài khoản bạn bè.

 

[Tống Diễm hình như lại đang nhìn lén cậu kìa, chắc chắn cậu ấy thích cậu đó.]

 

[Nói mới để ý, bạn gái cũ của Tống Diễm trông cũng giống Tiểu Trĩ lắm.]

 

[Trai xinh gái đẹp, đúng là cặp đôi hoàn hảo aaa.] 

 

[Đang chờ Tống Diễm tỏ tình.]

 

Hạ Trĩ trả lời lại bọn họ: [Aiya, mọi người đừng nói bậy, ai lại muốn yêu đương với tên khốn này chứ, tôi ghét cậu ấy lắm.] kèm theo một biểu tượng mèo khoanh tay.

 

Tôi nhướn mày, cất điện thoại đi và bước vào nhà hàng. Thỉnh thoảng có thời gian rảnh thì tôi lại đến đây làm thêm.

 

Sau khi chào hỏi ông chủ, tôi liền đi thay đồng phục.

 

Quản lý chỉ cho tôi một phòng riêng và bảo tôi đến đó phục vụ.

 

Thế nhưng tôi không ngờ người trong phòng lại là Tống Diễm.

 

Cửa mở hé một khe nhỏ, trong phòng riêng là Tống Diễm và bạn của cậu ấy. 

 

Từ góc nhìn của mình, tôi chỉ có thể nhìn thấy dáng người cao ráo của cả hai người bọn họ.

 

Tôi nhận ra người đó chính là Phó Tranh của lớp 1.

 

Phó Tranh dùng một tay mở chai bia, "Nghe nói người đứng nhất lớp các cậu thích cậu?"

 

Tôi bất ngờ, hóa ra bọn họ đang nói về tôi.

 

Phó Tranh ngả người ra phía sau, như vô ý hỏi một câu: "Cậu có ý gì với người ta không?"

 

"Không có."

 

Tống Diễm nghịch nghịch cái bật lửa kim loại, giọng nói lười biếng và tự nhiên vang lên bên tai tôi.

 

"Tôi vốn chẳng có hứng thú gì với loại học sinh giỏi kiểu này, nhưng mà nhìn cô ấy thì có vẻ rất khó theo đuổi."

 

Nghe đến đây, tôi vẫn không có phản ứng gì, mở cửa bước vào.

 

Tống Diễm nhìn thấy tôi liền có chút ngỡ ngàng.

 

"Sao cậu lại ở đây?"

 

Tôi cầm chai bia rót vào ly của cậu ấy, giọng điệu bình thản: "Theo dõi cậu."

 

Tống Diễm ngẩn người một chút, dựa lưng ra phía sau và nhìn tôi với vẻ bất đắc dĩ.

 

"Đừng phí công nữa, chúng ta thật sự không thể đâu."

 

Câu này có vẻ là lời khuyên chân thành của cậu ấy.

 

Tôi "ừ" một tiếng, đi sang bên kia rót bia cho Phó Tranh.

 

Phó Tranh nghiêng đầu, đôi mắt phượng hơi nheo lại, nhìn tôi với vẻ cười như không cười.

 

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

"Bạn học, chúng ta hình như đã gặp nhau ở đâu đó rồi phải không?"

 

Tôi mỉm cười lịch sự, giọng nhẹ nhàng: "Chắc là cậu nhầm rồi."

 

"Vậy tôi có thể xin số liên lạc của cậu không?"

 

Tống Diễm khẽ cong ngón tay, gõ gõ lên mặt bàn, "Phó Tranh, vừa vừa phải phải thôi."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Phó Tranh nghe vậy liền nhướn mày, không nói thêm gì nữa.

 

Trước khi ra ngoài, tôi liếc nhìn chiếc bật lửa trong tay Tống Diễm.

 

Sau đó liền chỉnh lại tấm biển "Cấm hút thuốc" trên bàn, đặt nó về đúng hướng của cậu ấy.

 

Đợi khi cửa phòng khép lại, Phó Tranh không nhịn được mà cười lên. 

 

"A Diễm, cô bạn đứng nhất này của các cậu cũng thú vị đấy."

 

Tống Diễm không nói gì, chỉ nhìn chăm chú vào tấm biển đó một lúc, sau đó ngón tay cậu ấy nhẹ nhàng động đậy, chiếc bật lửa liền bị ném vào thùng rác. 

 

5.

 

Đã một tuần rồi Tống Diễm không đến mua xúc xích nướng nữa. 

 

Xem ra cậu ấy thật sự không thích tôi cho lắm. 

 

Trước đây khi ở trường, chúng tôi còn thỉnh thoảng nói chuyện với nhau, ngoài trường còn có thêm một sợi dây liên kết là quầy xúc xích nướng. 

 

Thế nhưng bây giờ thì đã hoàn toàn trở thành người xa lạ rồi. 

 

Trong giờ ra chơi, khi gặp nhau ở hành lang, Tống Diễm vẻ mặt bình thản, còn tôi cầm cốc nước, cả hai chúng tôi đều lướt ngang qua nhau. 

 

Tôi vào lớp bằng cửa sau và trở về chỗ ngồi. 

 

Mọi người ở phía trước đang tụ tập lại với nhau, âm thanh ồn ào.

 

"Chắc chắn tớ sẽ chọn Tiểu Trĩ là người cầm bảng cho lớp mình."

 

"Đúng đó, cậu ấy là người xinh đẹp nhất trong lớp chúng ta mà."

 

"Aiya, các cậu đừng nói bậy, tớ đâu có nói muốn làm người cầm bảng đâu, người cầm bảng của lớp 1 cũng là chọn theo thành tích mà."

 

Giọng nói mềm mại của Hạ Trĩ phản bác lại.

 

"Đó là vì người đứng nhất lớp của bọn họ cũng đẹp nữa."

 

"Còn người đứng nhất lớp của chúng ta thì..."

 

Bọn họ lén lút nhìn về phía tôi, lần này Hạ Trĩ cũng im lặng ngầm đồng ý.  

 

Tôi cầm bút, khuôn mặt không biểu cảm, tập trung viết câu trả lời cho bài tập trước mắt.

 

Lớp trưởng nói lần này trong đại hội thể thao, mỗi lớp phải chọn một nam và một nữ làm người cầm bảng.

 

Trước đây, người nam lúc nào cũng sẽ là Tống Diễm.

 

Phía trước vẫn còn đang nói chuyện không ngừng.

 

"Nếu để cậu và Tống Diễm đứng cùng nhau, trai đẹp gái xinh, lớp chúng ta chắc chắn là đẹp nhất."

 

"Đúng vậy đó, trai đẹp thì phải đi chung với gái xinh chứ."

 

"Đừng để những người xấu xí làm bẩn mắt của chúng ta."

 

Lúc này, Tống Diễm bước vào lớp.

 

"Anh Diễm, lần này sẽ là cậu và Tiểu Trĩ cùng nhau cầm bảng đấy."

 

Đầu bút của tôi chợt dừng lại.

 

Giữa tiếng ồn ào, giọng nói lười biếng của Tống Diễm vang lên từ phía sau.

 

"Tuỳ."

 

Tôi liếc nhìn qua.

 

Cậu ấy cầm áo khoác lên rồi lại đi ra ngoài.

 

Tiếng đùa giỡn trong lớp vang lên không ngừng.

 

Tôi nhìn thấy Hạ Trĩ giả vờ giận dỗi, vỗ vào vai cậu bạn có nói lớn tiếng nhất, mặt con bé đỏ lên.