Nghiện Ngọt

Chương 21



35.

 

Sáng hôm sau, tôi tiễn Tây Tây lên taxi. 

 

Những ngày nghỉ tiếp theo, tôi cũng chỉ có thể tự trải qua một mình. 

 

Sau khi về khách sạn, tôi đổi sang phòng đơn. 

 

Tôi lại đến khu trượt tuyết một lần nữa.

 

Hoàn thành xong buổi học cuối cùng, tôi cũng không vội thực hành ngay. 

 

Chỉ đeo găng tay vào rồi ngồi xuống ghế bên cạnh đường trượt. 

 

Trước mặt tôi, một cô bé khoảng mười tuổi đang đi giày trượt tuyết, cố gắng trượt về phía trước.

 

Tôi nhìn rất chăm chú.

 

Đột nhiên lại có người ngồi xuống bên cạnh tôi. 

 

Tôi nghiêng đầu, nhìn thấy mái tóc đỏ nâu rực rỡ.

 

Là Đường Kỷ Tự, một người xuất hiện ngoài dự đoán của tôi. 

 

Tôi vẫn không để tâm, tiếp tục nhìn cô bé kia.

 

“Đàn chị, chị ngồi đây bao lâu rồi?”

 

Tôi chớp mắt, một lúc lâu sau mới nhận ra Đường Kỷ Tự đang nói chuyện với mình.

 

“Đàn chị?”

 

Đường Kỷ Tự chống hai tay ra sau lưng, hơi ngửa đầu, để lộ góc nghiêng sắc sảo gọn gàng.

 

Khuyên môi của cậu ta đã được thay thành một vòng tròn màu bạc.

 

“Chúng ta học cùng một trường cấp hai, em kém chị năm khóa.”

 

Tôi càng ngơ ngác hơn.

 

“Năm khóa? Vậy làm sao cậu biết được tôi?”

 

Đường Kỷ Tự nói rằng, ảnh của tôi luôn được dán trên bảng vinh danh của trường, ngày nào cũng có thể nhìn thấy.

 

Khác với vẻ bề ngoài, cậu ta thân thiện hơn tôi tưởng.

 

“Đàn chị, châm ngôn của chị cũng ngầu lắm.”

 

“Nhiều năm lắm rồi nhưng em vẫn còn nhớ nó đấy.”

 

Châm ngôn thời cấp hai sao? 

 

À, hình như là gần đến lúc tốt nghiệp, giáo viên chủ nhiệm có bảo tôi viết một câu để động viên các em khoá dưới. 

 

“Chị đã viết: ‘Hy vọng những chú kiến không có ô, vẫn có thể bình an vượt qua một ngày mưa.’” Đường Kỷ Tự nói. 

 

Ký ức trong tôi chợt ùa về.

 

Tôi chậm chạp gật đầu, hình như đúng là câu này.

 

Nhưng mà…ngầu chỗ nào thế?

 

“Đó không phải là châm ngôn của tôi.”

 

Cậu ta ngồi thẳng dậy: “Vậy châm ngôn của chị là gì?”

 

“Tôi không có châm ngôn.”

 

Không khí bỗng im lặng một lúc lâu. 

 

Tôi xoa xoa tay, chợt nhớ đến lời dặn của Tây Tây.

 

“Đàn em, có thể kết bạn WeChat không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Đường Kỷ Tự duỗi đôi chân dài ra một cách tùy ý.

 

“Có thể.”

 

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Vậy là chúng tôi liền thêm bạn. 

 

Khi tôi rút điện thoại về, trên đỉnh đầu liền phủ xuống một bóng râm. 

 

Tôi ngẩng đầu lên, đập vào mắt là gương mặt lạnh lùng của Tống Diễm.

 

"Anh Diễm? Không phải anh nói hôm nay không đến sao?"

 

Tống Diễm đứng từ trên cao nhìn xuống.

 

"Phó Tranh đang tìm cậu."

 

Đường Kỷ Tự cau mày: "Anh Phó tìm em à?"

 

"Ừ."

 

Đúng lúc đó, điện thoại của Đường Kỷ Tự reo lên, cậu ta bắt máy. 

 

"Được, em sẽ qua ngay."

 

Đường Kỷ Tự đứng dậy, lắc lắc điện thoại về phía tôi.

 

“Đàn chị, lần sau nói chuyện tiếp nhé.”

 

Tống Diễm ngồi xuống chỗ cậu ta vừa rời đi.

 

Nhìn theo bóng lưng Đường Kỷ Tự, giọng anh lạnh lẽo: “Bây giờ em thích kiểu này à?”

 

“Ừ, cũng ngầu mà.” Tôi thuận theo lời anh ấy.

 

Tống Diễm nheo mắt: “Cậu ta còn không giàu bằng tôi của trước kia, em chắc chắn sẽ không thích nổi đâu.” 

 

Tôi nghe ra sự mỉa mai trong câu nói của anh ấy.

 

“Nhưng mà tính cách lại tốt hơn sếp Tống rất nhiều đấy.” 

 

Nói xong, tôi đứng dậy quay về.

 

36.

 

Không biết có phải là do ban ngày ở ngoài trời tuyết quá lâu hay không, mà đến chiều tôi lại bị sốt. 

 

Quầy lễ tân có đưa thuốc cho tôi, nhưng tôi lại không uống, chỉ muốn ăn hàu chiên trứng.

 

Thế là tôi liền bắt taxi đến một quán ăn khá xa, đợi đến nơi mới phát hiện quán không mở cửa. 

 

Vậy là tôi chỉ đành đứng trong gió lạnh, đặt xe trở về. 

 

Khó khăn lắm mới có một chiếc xe dừng lại trước mặt, nhưng lại bị người khác giành mất. 

 

Người mẹ trẻ ôm cậu bé trong lòng, vẻ mặt lo lắng: 

 

“Cô gái, con trai của tôi bị mắc xương, làm ơn nhường cho chúng tôi đi trước nhé.” 

 

Tôi còn chưa kịp trả lời, cửa xe đã “cạch” một tiếng đóng lại. 

 

Thôi vậy, bị mắc xương thì đương nhiên phải gấp gáp rồi.

 

Tôi kéo mũ len xuống thấp hơn, đi bộ về chắc cũng khá nhanh nhỉ?

 

Tôi bước đi từng bước, thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn dấu chân mình in trên lớp tuyết mỏng.

 

Không biết đã đi bao lâu, phía sau bỗng có ánh đèn chiếu tới.

 

Một chiếc SUV màu đen dừng lại bên cạnh tôi. 

 

Cửa sổ bên ghế phụ mở xuống.