Nghiện Ngọt

Chương 22



Phó Tranh chống khuỷu tay lên cửa sổ: “Lên xe đi, giờ này khó bắt được xe lắm.”

 

Đường Kỷ Tự ngồi ở ghế lái, cũng nghiêng đầu chào tôi: “Đàn chị, trùng hợp thật.”

 

Tôi mở cửa ghế sau, sững người một chút. 

 

Tống Diễm đang ngồi bên trong, trên người đắp một chiếc áo khoác, mắt nhắm lại trông như đang ngủ.

 

Tôi quyết định ngồi vào, uể oải tựa sang bên kia.

 

Đoạn đường này không quá bằng phẳng nên Đường Kỷ Tự lái khá chậm.

 

Lúc xe dừng đèn đỏ, Phó Tranh nhàm chán liền bật nhạc. 

 

Là bài “Tình Ca” của Lương Tịnh Như.

 

Đường Kỷ Tự cau mày: “Anh Phó, anh đổi phong cách à?”

 

Phó Tranh lườm cậu ta một cái: “Nhóc con bớt nói linh tinh đi.”

 

Đường Kỷ Tự liền hừ một tiếng, rồi chuyển sang nhìn chằm chằm vào gương chiếu hậu.

 

“Đàn chị, chị là bạn học cấp ba của anh Phó, vậy chẳng phải cũng là bạn học của anh Diễm sao?”

 

Không khí trong xe dường như đông cứng lại trong giây lát.

 

“...Chắc vậy.” Tôi quá mệt, chỉ qua loa đáp, “Không thân lắm...”

 

“Khụ khụ.” Phó Tranh ho hai tiếng, “Nhóc con, lo mà lái xe cho tử tế đi.”

 

Xe nhanh chóng dừng trước cửa khách sạn.

 

Cơn gió ùa vào khiến tôi chậm rãi mở mắt.

 

Tống Diễm không biết đã tỉnh từ lúc nào, nhìn thấy tôi cũng chẳng có phản ứng gì.

 

Anh ấy không xuống xe, chỉ nghiêng đầu ngắm nhìn màn đêm tĩnh lặng ngoài cửa sổ.

 

Tôi lắc lắc đầu cho bớt choáng váng rồi mở cửa.

 

Lúc bước xuống, cả người liền loạng choạng, Đường Kỷ Tự vội vàng đỡ lấy tôi. 

 

“Đàn chị, sao người chị nóng vậy? Chị bị sốt à?!” Cậu ta kinh ngạc.

 

Nghe thấy mấy lời này, động tác khoác áo của Tống Diễm cũng khựng lại, anh ngước mắt nhìn sang. 

 

Tôi cố gắng đứng vững, giọng khô khốc: “Cảm nhẹ thôi, không nghiêm trọng.”

 

"Cảm ơn mọi người đã đưa tôi về, tôi lên trước đây."

 

Tôi ngồi một lúc ở góc sảnh khách sạn, sau đó mới đứng dậy đi ra ngoài.

 

Tìm được một quán mì nhỏ ở gần đó, rồi gọi cho mình một bát hoành thánh. 

 

Bởi vì ăn vội quá, nên lưỡi bị phỏng đến đau rát. 

 

Hôm nay đúng là xui xẻo. 

 

Sau khi ăn xong, tôi chậm rãi quay về. 

 

Trong dãy hành lang vắng lặng của khách sạn, một người đàn ông cao lớn đứng đợi trước cửa phòng tôi. 

 

Thấy tôi, Tống Diễm tiến lại gần. 

 

"Đi đâu vậy? Bị bệnh còn chạy lung tung cái gì?" Giọng điệu vừa dữ dằn vừa khó chịu.

 

Tầm nhìn hơi mờ đi, tôi chớp mắt mạnh một cái. 

 

Sau một thoáng ngẩn ngơ, tôi lấy lại vẻ bình tĩnh, rút thẻ phòng ra.

 

“Sếp Tống đến đây tìm tôi là có chuyện gì sao?” 

 

Tống Diễm cau mày, từ túi áo khoác lấy ra một bao thuốc nhỏ.

 

"Thuốc hạ sốt và thuốc cảm, mỗi thứ một viên."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Tôi không nhận, chỉ cụp mắt nhìn túi thuốc, nhìn đến mức hốc mắt nóng lên.

 

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Tôi khẽ hít một hơi, “Không cần đâu, cảm ơn sếp Tống đã quan tâm.” 

 

Tống Diễm nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt sâu thẳm.

 

Sự im lặng lan tràn khắp xung quanh.

 

"Hạ Đường, em đang ấm ức cái gì?"

 

Giống như một chai soda vị chanh vừa bị mở nắp, cảm giác chua xót liền ập đến, tràn ngập khắp nơi trong tôi. 

 

Tôi cắn đầu lưỡi, nếm được chút mùi m.á.u tanh.

 

"Tống Diễm, anh hận em không?" Tôi hỏi.

 

Chẳng đầu chẳng đuôi, bởi vì tôi thật sự rất muốn tự mình nghe thấy câu trả lời.

 

“Cái này tự bản thân em còn không rõ sao?”

 

Như thể cảm thấy rất nực cười, Tống Diễm lạnh giọng:

 

“Hạ Đường, năm đó em không những lừa tôi, mà còn cầm tiền của mẹ tôi rồi cao bay xa chạy.” 

 

“Em cũng giỏi lắm, một lần đi là tám năm.” 

 

“Thế nào? Bây giờ hối hận rồi? Lại muốn quay về diễn vở kịch cũ?” 

 

Có lẽ Tống Diễm thực sự rất khó chịu với tôi. 

 

Từng câu từng chữ anh nói ra đều không hề nể nang, câu nào câu nấy cũng phơi bày lại quá khứ. 

 

Thể diện của tôi cũng bị anh ấy xé nát. 

 

“Tống Diễm, em không hối hận.” 

 

“Không hối hận?”

 

Tay Tống Diễm siết chặt thành đấm: “Vậy bây giờ em tỏ ra đáng thương cho ai xem?”

 

Xem ra, anh ấy thực sự quyết tâm chế giễu tôi đến cùng.

 

“Em chính là không hối hận đấy, đây là lựa chọn của em.” 

 

Tôi nhìn Tống Diễm, trái tim chua xót đến mức đau nhói.

 

“Cũng không tỏ vẻ ấm ức hay đáng thương. Anh hận em cũng được, vờ như không quen biết em cũng không sao. Em sẽ không buồn, dù sao con người cũng không thể tham lam mọi thứ cùng lúc được…Tất cả đều là lựa chọn của em.” 

 

Hình như tôi thật sự bị sốt đến mơ hồ rồi, không những nói năng lộn xộn, mà hơi thở cũng trở nên khó khăn. 

 

Tống Diễm im lặng nhìn tôi. 

 

Một lúc sau, anh giơ tay chạm nhẹ vào mặt tôi, đầu ngón tay khô ráo và ấm áp lướt nhẹ qua khoé mắt.

 

“Khóc lóc cái gì, em tưởng em khóc thì sẽ có người đau lòng sao?” 

 

Đầu tôi đau nhức như thể bị treo thêm một khối sắt nặng, nước mắt cứ thế trào ra. 

 

Tôi khó khăn thò tay vào túi áo, lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, nhét vào tay người trước mặt.

 

“Đây là số tiền em dành dụm mấy năm nay…Mật khẩu là sinh nhật anh…”

 

Tôi thút thít, càng khóc dữ dội hơn.

 

“Phần còn lại…em sẽ tiết kiệm thêm…Tống Diễm, xin lỗi…”

 

“...Anh có thể…có thể bớt hận em đi một chút không?” 

 

Trước khi ngã xuống, có người đỡ lấy tôi. 

 

Người đó còn ôm tôi rất chặt.

 

Anh ấy nói: “Hạ Đường, thừa nhận rằng bản thân không quên được anh…khó đến vậy sao?”