Nghiện Ngọt
37.
Một lần nữa tỉnh dậy, đã là hai giờ chiều ngày hôm sau.
Tôi ngồi dậy từ trên giường.
Trên tủ đầu giường còn đang bày lộn xộn mấy viên thuốc và nửa cốc nước, còn có một tấm thẻ ngân hàng.
Tôi đưa tay sờ trán, hạ sốt rồi.
Tất cả là nhờ công lao của ai, không cần nói tôi cũng biết.
Tôi chán nản vùi mặt vào gối, cũng không biết mình bị làm sao nữa.
Trong tám năm ở nước ngoài, dù là bị cướp, bị kỳ thị hay là gặp bao nhiêu rắc rối, tôi cũng chưa từng khóc.
Vậy mà mới sốt một chút đã khóc thảm như vậy.
Có lẽ là do con người càng lớn càng yếu đuối đi.
Không lâu sau khi tôi tỉnh dậy, nhân viên khách sạn đến gõ cửa phòng.
Họ đưa cho tôi một hộp giữ nhiệt, bên trong là món hàu chiên trứng…
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Sau ngày hôm đó, tôi trở lại công ty.
Cũng không còn gặp lại Tống Diễm nữa.
Đêm giao thừa, tôi một mình đến quảng trường lớn ở trung tâm thành phố để đón năm mới.
Mọi người đông đúc, chen chúc xung quanh màn hình lớn ở giữa.
Tôi siết chặt sợi dây buộc bóng bay trong tay, rút điện thoại ra chụp một tấm ảnh.
Tiết mục đếm ngược bắt đầu, tôi bị dòng người xô đẩy, ngẩng đầu nhìn con số trên màn hình.
“Mười, chín, tám...một.”
Vào giây cuối cùng, sợi dây bóng bay liền tuột khỏi tay tôi.
Giữa tiếng ồn ào, vô số quả bóng bay vút lên, mang theo ước nguyện của mọi người, tạo thành một “biển hoa” lãng mạn trên bầu trời.
Trên màn hình lớn hiện lên một dòng chữ được trang trí bằng những bông hoa:
[Hãy ôm lấy người mà bạn yêu nhất.]
Mọi người xung quanh lần lượt ôm nhau theo từng nhóm nhỏ, phần lớn bọn họ đều đi cùng người thân, bạn bè hoặc người yêu.
Chỉ có tôi là tự ôm lấy mình, không ngờ còn có một khoảnh khắc như thế này đấy.
Đột nhiên, có người kéo lấy cổ tay tôi.
Giây tiếp theo, tôi liền ngã vào một vòng tay ấm áp.
Tôi sững sờ ngẩng đầu, đập vào mắt là đường nét góc cạnh của người đàn ông.
Tôi thoáng ngẩn ngơ, sau đó cũng cúi đầu, vòng tay ôm lấy eo anh ấy.
Sau khi kết thúc, Tống Diễm kéo tôi rời khỏi đám đông.
Anh ấy đưa tôi lên tầng thượng của một tòa nhà, ở đó có sẵn bàn và ghế sofa.
Từ trên cao nhìn xuống, còn có thể thấy được đám đông nhộn nhịp dưới quảng trường khi nãy.
Tống Diễm cúi đầu đứng cạnh lan can, để mặc gió đêm thổi tung những lọn tóc.
Tôi có chút căng thẳng: "Tống Diễm, đừng đứng cao như vậy."
Anh ấy quay người lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn tôi, phía sau là màn đêm tĩnh lặng và dày đặc.
"Hạ Đường, vừa nãy tại sao lại ôm tôi?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Từ đầu đến giờ Tống Diễm vẫn luôn im lặng, vừa mở miệng thì đã hỏi câu này.
Tôi nói: "Là anh ôm em trước."
"Có gì khác nhau đâu."
"..."
Người này thật ra chẳng thay đổi chút nào.
Tôi mím môi, nhất thời không biết phải nói gì.
"Hạ Đường, em ôm tôi rồi, có phải nên bồi thường cho tôi không?"
Tôi bị anh dẫn dắt, vô thức hỏi: "Bồi thường thế nào?"
"Ví dụ như..." Tống Diễm hơi nhướng mày, chậm rãi nói, "Nói cho tôi biết điều ước khi thả bóng bay của em?"
"Không được, đó là chuyện riêng của em."
Tôi hoàn hồn, khó hiểu nhìn anh ấy: "Nhưng mà tại sao em phải bồi thường cho anh?"
Ôm nhau rõ ràng là chuyện của hai người mà.
Nhưng Tống Diễm đương nhiên không định nói lý với tôi.
Anh ấy khẽ cười một tiếng, bước lại gần tôi.
"Hạ Đường, em chiếm lợi của tôi mà còn muốn chối?"
Chiếm lợi?
Tôi hơi bực, cau mày: "Anh mới là người chiếm lợi đó!"
“Hôm em bị sốt, anh còn…” Lời nói đến bên miệng lại bị tôi cứng rắn nuốt xuống.
Không gian bỗng trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng gió bên tai.
Tôi máy móc cúi đầu, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Tống Diễm chậm rãi nheo mắt lại.
“Ồ, vậy là hôm đó em chưa ngủ, biết tôi đã hôn em?”
Anh ấy thản nhiên vạch trần, mặt không đỏ, tim cũng không loạn.
Tôi không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào mũi giày của mình, không dám ngẩng đầu.
Khẽ lẩm bẩm: “Hôn lâu như vậy, em cũng đâu phải là ch rồi…”
"Gì cơ?"
Tai tôi nóng bừng: "Không có gì."
"Hạ Đường, em là muốn quay lại." Tống Diễm khẳng định.
Lông mi tôi khẽ run, ngước mắt nhìn anh.
"Vậy có thể...không?"
Tống Diễm nhướng mày, khóe môi cong lên một độ cong nhỏ: "Phải xem biểu hiện của em."
Người đàn ông đứng trước mặt tôi.
Trong đôi mắt đen láy ánh lên những tia sáng vụn vỡ, tóc mai rũ xuống, mang theo nét cười hờ hững.
Giống hệt như chàng thiếu niên năm đó vậy.
Giữa tiếng gió, tôi nghe rõ nhịp tim đang đập dồn dập của mình.
"Vậy em sẽ cố gắng thể hiện."