Nghiện Ngọt

Chương 4



6.

 

Ngày diễn ra đại hội thể thao.

 

Từ sáng sớm các lớp học đã náo nhiệt ầm ĩ. 

 

Tôi cầm bảng danh sách, kiểm tra lại các vật phẩm đã mua cho đại hội thể thao.

 

Lý Viên đi ngang qua, nhìn thấy những viên kẹo trên bàn tôi liền có chút ngạc nhiên.

 

"Cậu không phải là không thích ăn kẹo sao?"

 

Tôi lấy vài viên chocolate bỏ vào trong túi áo, mỉm cười: "Cho người khác."

 

"Cho ai vậy?"

 

Tôi không ngẩng đầu, nói: "Chuẩn bị cho người nào cần."

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

 

Tốc độ xoay bút của cậu thiếu niên ngồi phía sau hơi chậm lại, dường như đã nghe thấy hết cuộc trò chuyện. 

 

Ánh mắt Tống Diễm sâu thẳm, chăm chú nhìn bóng dáng cô gái phía trước. 

 

Một lúc sau, cậu ấy lại quay đầu đi, tuy rằng sắc mặt vẫn bình thường, nhưng vành tai lại có chút đỏ. 

 

Khi các lớp bắt đầu xếp đội hình, tôi đứng vào vị trí cuối hàng.

 

Tống Diễm vẫn như mọi năm, cậu ấy mặc một bộ vest vừa vặn và bước đi rất tự tin.

 

Thiếu niên hơi cúi đầu, vẻ mặt vẫn kiêu ngạo như thường lệ.

 

Còn Hạ Trĩ thì mặc chiếc váy hở lưng mà mẹ đã mua cho, đi giày cao gót, nhẹ nhàng bước theo bước chân của Tống Diễm. 

 

Con bé trang điểm nhẹ, mái tóc xõa dài bay trong ánh nắng ấm áp. 

 

Những người đó nói không sai, quả thật rất xứng đôi. 

 

Sau khi đội hình giải tán, tôi mặc áo tình nguyện màu đỏ, đứng dưới chiếc dù bên cạnh đường biên.

 

Môn chạy 2000m nam này, lớp chúng tôi có Tống Diễm và Giang Thiếu Gia cùng đăng ký.

 

Tống Diễm là người đầu tiên vượt qua vạch đích.

 

Ngay khi vừa qua vạch đích, một đám đông đã vây quanh cậu ấy.

 

"Anh Diễm giỏi quá! Cách biệt với người thứ hai một khoảng lớn luôn!"

 

"Xem ra năm nay hạng nhất lại thuộc về lớp hai chúng ta rồi."

 

Tôi liếc nhìn chàng trai cao lớn đứng trong đám đông, trên trán cậu ấy rịn ra một chút mồ hôi, nhưng cũng không thở dốc nhiều.

 

Tống Diễm nhận lấy chai nước khoáng được đưa tới, ngửa đầu uống mấy ngụm.

 

Khi Giang Thiếu Gia vượt qua vạch đích, tôi liền vòng qua đám đông để đến gần cậu ta.

 

Cậu ta cúi người, hai tay chống lên đầu gối, liên tục thở hổn hển.

 

"Cậu không sao chứ?"

 

Tôi vừa định đưa tay ra.

 

Cậu ta liền yếu ớt ngã về phía tôi, miệng lẩm bẩm: "Tớ chóng mặt quá..."

 

Giang Thiếu Gia rất gầy, tay chân lại mảnh khảnh như tre, vốn dĩ là để đủ số người nên cậu ta mới bị ép đăng ký.

 

"Chóng mặt? Cậu có bị hạ đường huyết không?"

 

Tôi vất vả lấy ra từ trong túi một viên chocolate, mở giấy gói rồi nhét vào miệng cậu ta.

 

"Chút nữa tớ đưa cậu đến phòng y tế kiểm tra nhé?"

 

Giang Thiếu Gia từ từ đứng thẳng lên, nhưng tay vẫn còn đặt trên vai tôi, giọng nói yếu ớt: "Cảm ơn cậu."

 

Trong lúc Giang Thiếu Gia đang nghỉ mệt, tôi bỗng nhận ra điều gì đó, vừa ngẩng đầu lên liền đối diện với một đôi mắt lạnh lùng.

 

Tống Diễm híp mắt lại, tôi không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào từ đôi đồng tử đen tuyền của cậu ấy. 

 

Sau khi đưa Giang Thiếu Gia đến phòng y tế, tôi trở lại lớp một mình.

 

Ở góc rẽ hành lang, Tống Diễm lại đang đợi ở đó. 

 

Cậu ấy khoanh tay, dựa nửa người vào tường.

 

"Cậu đưa kẹo tôi tặng cho người khác ăn?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi nhắc nhở Tống Diễm: "Cậu tặng cho tôi rồi mà."

 

"Vậy thì sao?"

 

Tống Diễm cứ như một tên lưu mạnh, chặn đường tôi.

 

Tôi mím môi, im lặng một lúc lâu rồi hỏi: "Cậu tức giận à?"

 

"Tức giận? Tôi giận cái gì?"

 

Có lẽ cảm thấy chuyện này thật buồn cười, thiếu gia họ Tống nào đó lại cười nhạo, giọng điệu đầy mỉa mai: "Cậu muốn cho ai thì cho, chẳng liên quan gì đến tôi."

 

Nói xong, cậu ấy liền quay lưng bỏ đi.

 

7.

 

Vào buổi tối, lúc tôi sắp dọn hàng thì Phó Tranh đi đến. 

 

Cậu ta mỉm cười, “Bạn học, cho tôi một xiên xúc xích.” 

 

Tôi liếc nhìn Tống Diễm đứng sau lưng cậu ta. 

 

Vẻ mặt cậu ấy lạnh nhạt, cúi đầu nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại, ánh sáng từ hình phản chiếu lên hàng lông mày sắc nét của thiếu niên. 

 

Tôi đặt cây xúc xích cuối cùng vào túi rồi đưa cho Phó Tranh.

 

Thế nhưng cậu ta lại không nhận.

 

“Xin lỗi cậu, tôi quên mang tiền rồi, làm sao đây? Thật ngại quá!” 

 

Cậu ta cười híp mắt, trông chẳng có vẻ gì là ngại ngùng cả. 

 

“Không sao, tôi mời cậu ăn vậy.” 

 

Phó Tranh che miệng cười đầy phô trương, “Thật sao? Cậu tốt bụng quá đi!” 

 

“Mấy lúc như này thì cậu hào phóng nhỉ?” 

 

Tống Diễm nhìn tôi, không biết từ lúc nào đã cất điện thoại, đôi mắt đen láy như hoà vào màn đêm mờ mịt. 

 

Tôi không nói gì, chỉ cúi đầu thu dọn đồ đạc. 

 

Bầu không khí có chút vi diệu.

 

Phó Tranh cắn một miếng xúc xích, liếc nhìn Tống Diễm đầy ẩn ý.

 

“A Diễm, chúng ta mau đi thôi, người ta sắp dọn hàng rồi. Đợi ngày mai rồi quay lại mua tiếp.” 

 

Hai người bọn họ rời đi. 

 

Đợi đến khi tôi thu dọn đồ đạc vào thùng xong thì Tống Diễm lại quay trở lại. 

 

Vào đông, gió đêm thổi lạnh buốt, chàng trai cao ráo, khí chất trong trẻo, đứng dưới gốc cây dã hương* lặng lẽ nhìn tôi. 

 

*đây là loài cây thuộc họ long não, có hoa nhỏ trổ vào cuối mùa xuân, thân cây có chứa tinh dầu thơm, gỗ thơm như hương trầm

 

Tôi hơi ngẩn người, chợt nhớ đến cuộc trò chuyện đầu tiên của tôi và cậu ấy.

 

Đó là vào một đêm mùa xuân, trời mưa lất phất, không khí ẩm ướt.

 

Tống Diễm không mang dù, đứng nán lại bên quầy hàng nhỏ của tôi một lúc lâu. 

 

“Chúng ta học cùng lớp phải không?” Cậu ấy buột miệng hỏi.

 

Mua xúc xích ở chỗ tôi suốt hai tháng, ngoài giá cả ra, đây là câu đầu tiên Tống Diễm hỏi tôi.

 

Tôi có chút tổn thương rồi đấy.

 

Dù sao thì cũng không trách được Tống Diễm, bởi cậu ấy lúc nào cũng chỉ đi một mình, chẳng thân thiết với ai trong lớp cả, huống chi là một người mờ nhạt như tôi. 

 

“Cùng lớp.” Tôi đáp, “Bạn học Tống, tôi là Hạ Đường.” 

 

Tống Diễm khẽ gật đầu, “Là ‘Đường’ ở trong kẹo à?”

 

Hỏi xong, cậu ấy lại cau mày một chút, dù sao Tống Diễm vốn đâu phải là kiểu người hay nói mấy chuyện này.

 

Tôi nhìn vào mắt cậu ấy, sửa lại: "Là ‘Đường’ trong Hoa Hải đường."

 

"Hạ Đường, cậu còn định thất thần bao lâu nữa?"

 

Giọng nói lạnh nhạt của thiếu niên mang theo chút bất mãn, khiến hồi ức của tôi bị cắt ngang.

 

Đồng tử tôi dần dần lấy lại tiêu cự, trước mắt đã xuất hiện khuôn mặt lạnh lùng của Tống Diễm.