Tống Diễm cứ như một tên lưu mạnh, chặn đường tôi.
Tôi mím môi, im lặng một lúc lâu rồi hỏi: "Cậu tức giận à?"
"Tức giận? Tôi giận cái gì?"
Có lẽ cảm thấy chuyện này thật buồn cười, thiếu gia họ Tống nào đó lại cười nhạo, giọng điệu đầy mỉa mai: "Cậu muốn cho ai thì cho, chẳng liên quan gì đến tôi."
Nói xong, cậu ấy liền quay lưng bỏ đi.
7.
Vào buổi tối, lúc tôi sắp dọn hàng thì Phó Tranh đi đến.
Cậu ta mỉm cười, “Bạn học, cho tôi một xiên xúc xích.”
Tôi liếc nhìn Tống Diễm đứng sau lưng cậu ta.
Vẻ mặt cậu ấy lạnh nhạt, cúi đầu nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại, ánh sáng từ hình phản chiếu lên hàng lông mày sắc nét của thiếu niên.
Tôi đặt cây xúc xích cuối cùng vào túi rồi đưa cho Phó Tranh.
Cậu ta cười híp mắt, trông chẳng có vẻ gì là ngại ngùng cả.
“Không sao, tôi mời cậu ăn vậy.”
Phó Tranh che miệng cười đầy phô trương, “Thật sao? Cậu tốt bụng quá đi!”
“Mấy lúc như này thì cậu hào phóng nhỉ?”
Tống Diễm nhìn tôi, không biết từ lúc nào đã cất điện thoại, đôi mắt đen láy như hoà vào màn đêm mờ mịt.
Tôi không nói gì, chỉ cúi đầu thu dọn đồ đạc.
Bầu không khí có chút vi diệu.
Phó Tranh cắn một miếng xúc xích, liếc nhìn Tống Diễm đầy ẩn ý.
“A Diễm, chúng ta mau đi thôi, người ta sắp dọn hàng rồi. Đợi ngày mai rồi quay lại mua tiếp.”
Hai người bọn họ rời đi.
Đợi đến khi tôi thu dọn đồ đạc vào thùng xong thì Tống Diễm lại quay trở lại.
Vào đông, gió đêm thổi lạnh buốt, chàng trai cao ráo, khí chất trong trẻo, đứng dưới gốc cây dã hương* lặng lẽ nhìn tôi.
*đây là loài cây thuộc họ long não, có hoa nhỏ trổ vào cuối mùa xuân, thân cây có chứa tinh dầu thơm, gỗ thơm như hương trầm
Tôi hơi ngẩn người, chợt nhớ đến cuộc trò chuyện đầu tiên của tôi và cậu ấy.
Đó là vào một đêm mùa xuân, trời mưa lất phất, không khí ẩm ướt.
Tống Diễm không mang dù, đứng nán lại bên quầy hàng nhỏ của tôi một lúc lâu.
“Chúng ta học cùng lớp phải không?” Cậu ấy buột miệng hỏi.
Mua xúc xích ở chỗ tôi suốt hai tháng, ngoài giá cả ra, đây là câu đầu tiên Tống Diễm hỏi tôi.
Tôi có chút tổn thương rồi đấy.
Dù sao thì cũng không trách được Tống Diễm, bởi cậu ấy lúc nào cũng chỉ đi một mình, chẳng thân thiết với ai trong lớp cả, huống chi là một người mờ nhạt như tôi.
“Cùng lớp.” Tôi đáp, “Bạn học Tống, tôi là Hạ Đường.”
Tống Diễm khẽ gật đầu, “Là ‘Đường’ ở trong kẹo à?”
Hỏi xong, cậu ấy lại cau mày một chút, dù sao Tống Diễm vốn đâu phải là kiểu người hay nói mấy chuyện này.
Tôi nhìn vào mắt cậu ấy, sửa lại: "Là ‘Đường’ trong Hoa Hải đường."
"Hạ Đường, cậu còn định thất thần bao lâu nữa?"
Giọng nói lạnh nhạt của thiếu niên mang theo chút bất mãn, khiến hồi ức của tôi bị cắt ngang.
Đồng tử tôi dần dần lấy lại tiêu cự, trước mắt đã xuất hiện khuôn mặt lạnh lùng của Tống Diễm.