Nghiện Ngọt
Tôi khựng lại, do dự hỏi: "Cậu đến trả tiền giúp bạn à?"
"Trả cái gì mà trả." Cậu ấy khẽ cười khẩy.
Lúc này trên đường không có mấy ai qua lại, xung quanh yên tĩnh lạ thường.
"Hạ Đường, sao cậu chưa từng mời tôi lần nào? Cậu c.h.é.m giá người quen à?"
Tôi sững người.
"Quay lại chỉ để hỏi chuyện này thôi sao?"
Tống Diễm hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không phản bác.
Tôi chỉnh lại chiếc mũ len ngay ngắn, rồi lấy từ trong túi ra một chiếc túi khác.
"Này, mời cậu ăn."
"Sao vẫn còn nữa?"
"Vốn dĩ tôi định để cho chó ăn."
Bàn tay phải vừa đưa ra của Tống Diễm lại khựng lại giữa không trung.
Tôi nhìn thấy hình xăm đóa hồng trên cổ tay cậu ấy.
"Ý gì vậy? Cậu đang nói tôi là chó à?"
Cậu ấy cũng nhạy cảm quá rồi…
"Không có, cậu là người."
Tôi ngừng một chút rồi nói, "Hơn nữa, chó con cũng rất đáng yêu mà."
Không biết câu nào đã làm vừa ý vị thiếu gia này.
Tống Diễm cuối cùng cũng nhận lấy túi xúc xích, khẽ "ồ" một tiếng, vành tai ửng đỏ.
8.
Buổi tối về nhà.
Hạ Trĩ bưng theo một đĩa bánh vào phòng tôi.
"Chị, em để dành cho chị đấy."
Hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của em ấy.
À, cũng là sinh nhật của tôi nữa.
"Cảm ơn em."
Sau khi đặt bánh xuống, Hạ Trĩ cũng không vội vã rời đi, con bé đưa tay lật xem mấy quyển sách trên bàn tôi.
“Chị, cho em mượn vở Toán của chị đi, sắp phải thi thử môn Toán rồi.”
Lần trước, Hạ Trĩ cũng mượn vở ghi Tiếng Anh của tôi, đến lúc trả lại thì chỉ còn lại mấy tờ giấy nhàu nát.
Tiểu Trĩ nói, con bé đã vô tình làm rách.
Tôi rút quyển vở toán từ trong chồng sách ra và đưa cho Hạ Trĩ.
Con bé thu lại nụ cười, “Hạ Đường, chị đúng là giỏi giả vờ.”
Vở ghi môn Toán đã bị lấy đi.
Tôi ngồi trên ghế, lặng lẽ nhìn miếng bánh chocolate nhỏ trước mặt.
9.
Mùa hè năm lớp 8.
Hạ Trĩ quen biết một nam sinh ở trên mạng, hai người đã nói chuyện với nhau rất vui vẻ.
Sau khi khai giảng, tôi bị một vài nữ sinh chặn lại trong nhà vệ sinh,
Người dẫn đầu chính là bạn gái của nam sinh đó.
Cô ta mắng tôi là kẻ thứ ba.
Lúc đó tôi mới biết, thì ra Hạ Trĩ đã dùng tên của tôi để yêu đương qua mạng.
Tin đồn này lan nhanh đến chóng mặt, vậy nên cả khối đều biết đến hành vi “đê tiện” của tôi khi làm “kẻ thứ ba”.
"Trông thì ngoan ngoãn, không ngờ lại làm ra chuyện ghê tởm như vậy."
"Đói khát đến mức phải cướp bạn trai của người khác sao?"
"Buồn nôn quá, nhân cách lệch lạc như vậy thì học giỏi có ích gì chứ."
Những lời lăng mạ và những ánh mắt ghét bỏ tràn ngập tứ phía.
Dù cho tôi đã cố gắng giải thích, thậm chí chuẩn bị đầy đủ bằng chứng đi nữa thì cũng không ai tin tôi.
Ngược lại, tôi còn bị gán thêm một tội hãm hại em gái ruột nữa.
Việc tự chứng minh bản thân trong sạch lúc này giống như một cái hố không đáy vậy, một khi đã rơi vào thì không thể thoát ra.
Tôi đành phải xin nghỉ học một tuần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Mẹ tôi cũng biết chuyện này.
Bà ấy nói tôi còn nhỏ mà đã đi quyến rũ đàn ông, đúng là bản chất hèn hạ.
Lúc đó, Hạ Trĩ chỉ đứng tựa vào cửa phòng tôi, nở một nụ cười đắc ý.
"Chị, dù sao thì mọi người cũng không thích chị, không xuất hiện nữa cũng là tốt cho bọn họ mà."
"Bị mắng vài câu thì cũng có ch đâu."
Những câu nói đầy thản nhiên, nhẹ bẫng như không.
Lên lớp 11, trùng hợp thay, tôi lại được xếp chung lớp với Hạ Trĩ.
Lúc mới vào lớp, tôi kết bạn được với vài người.
Thỉnh thoảng còn có bạn học mang bài đến hỏi tôi, tôi cũng nghiêm túc giải đáp.
Nhưng Hạ Trĩ lại không thích điều đó.
Con bé nói với mọi người trong lớp rằng: chị tôi ghét nhất là những người học kém.
Bằng một giọng điệu đùa cợt, như thể chỉ là một câu nói vu vơ.
Nhưng kể từ sau đó, không còn ai đến hỏi bài tôi nữa.
May mắn là ngoài mấy người bạn của Hạ Trĩ, những người khác cũng chỉ xem tôi như người vô hình mà thôi.
Dù sao thì cũng chẳng có ai dễ dàng căm ghét một người vì một câu nói.
10.
Sáng hôm sau, Giang Thiếu Gia đặt một chai sữa lên bàn tôi.
Cậu ta chắp tay, cười nói: "Cảm ơn vì đã cứu mạng tôi ngày hôm qua, bà chủ Hạ.”
Tôi liếc nhìn danh sách, mỉm cười: "Không có gì, hôm nay cố gắng nhảy cao thật tốt nhé."
"Phiền tránh đường một chút."
Chất giọng trầm khàn quen thuộc vang lên.
Tống Diễm đẩy Giang Thiếu Gia qua một bên rồi lướt ngang qua tôi.
11.
"Con gọi cho Tiểu Trĩ một cuộc, hỏi xem khi nào con bé mới về."
Mẹ tôi nằm trên sofa đắp mặt nạ.
"Con biết rồi."
Tôi đặt chén đĩa vào bồn rửa, lau tay rồi lấy điện thoại ra.
Sau khi hội thao kết thúc, Hạ Trĩ đã cùng với mọi người trong lớp đi chơi.
Điện thoại đổ chuông hai lần đã bắt máy, "Mẹ hỏi khi nào em về?"
Đầu dây bên kia có chút ồn ào.
Hạ Trĩ hạ giọng: "Em sẽ về muộn một chút, không có chuyện gì thì đừng gọi nữa."
"Tiểu Trĩ, còn uống rượu giao bôi với anh Diễm không đây?"
Một giọng trêu chọc xa lạ truyền đến từ điện thoại.
Hạ Trĩ hờn dỗi: "Ai thèm uống rượu giao bôi với cái tên đáng ghét đó chứ."
Sau đó cuộc gọi liền bị cúp.
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại tối đen thật lâu.
"Anh Diễm" mà bọn họ nói…là Tống Diễm sao?
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
…
"Sao rồi? Nghe nói hôm qua Tống Diễm đánh nhau, sáng nay bị giáo viên chủ nhiệm gọi đi rồi."
"Ai mà không biết, nghe nói là vì hoa khôi lớp 11 mà đánh nhau đấy."
Sáng sớm, khi tôi còn chưa bước vào lớp thì đã nghe thấy những lời bàn tán ồn ào bên trong.
"Loại người tồi tệ như Tống Diễm cũng chỉ giỏi gây chuyện với mấy cô gái xinh đẹp mà thôi."
Là giọng của Hạ Trĩ, nghe có vẻ rất bực bội.
“Mỹ nhân đều bị heo ủi mất rồi, haizz…cũng không biết chị tớ nhìn trúng Tống Diễm ở điểm nào nữa."
"Yên tâm đi, chị cậu đâu phải mỹ nhân, Tống Diễm sẽ không thèm để mắt đến đâu."
Chủ đề trò chuyện lại chuyển sang tôi.
Sau khi tiết đọc buổi sáng kết thúc, tôi ôm chồng vở bài tập lên văn phòng.
Trước cửa, có một cô gái xinh đẹp đang đứng đó với đôi mắt đỏ hoe.
Chắc hẳn là hoa khôi lớp 11.