Nghiện Ngọt

Chương 6



 

Em ấy cầm một hộp bánh quy, đang kiễng chân nhìn vào trong phòng.

 

Tôi lách người bước vào.

 

Bên trong không có giáo viên nào, chỉ có Tống Diễm đang dựa lưng vào tường.

 

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Cậu ấy bị phạt đứng, nhưng dáng vẻ lại lười biếng, hai tay đút vào túi quần.

 

Đến đồng phục cũng chẳng buồn mặc.

 

Chiếc áo khoác đen kéo khóa lên tận cổ, chỉ lộ ra đôi mày sắc nét và sống mũi cao thẳng.

 

Hình xăm màu đen trên cổ tay phải thấp thoáng hiện ra.

 

Cả người Tống Diễm đều toát lên vẻ tùy ý, lười nhác đến mức chẳng ra dáng người bị phạt chút nào.

 

Thấy tôi, cậu ấy đứng thẳng dậy, khẽ nhướn mày.

 

"Tối qua sao không ra quầy?"

 

Tôi đặt chồng vở bài tập lên bàn, không mang theo cảm xúc gì mà nhìn Tống Diễm.

 

Trên xương mày của cậu ấy có thêm một vết xước, dán băng cá nhân cũng bị lệch.

 

"Sau này sẽ không bán nữa."

 

Tống Diễm nhíu mày, "Tại sao?"

 

"Không tại sao cả."

 

Tống Diễm dùng đầu lưỡi chống vào má, tức đến bật cười: "Hạ Đường, thái độ của cậu với tôi có thể tệ hơn chút nữa không?"

 

Tôi xoay người bước ra khỏi cửa.

 

"Cậu đứng lại."

 

Tống Diễm chặn tôi lại.

 

"Đàn anh..."

 

Cô gái với những ngón tay trắng muốt lại níu lấy vạt áo cậu ấy, đôi mắt đỏ hoe. 

 

Nhân lúc Tống Diễm đang khựng người, tôi nhanh chóng chạy đi. 

 

Sau lưng còn vang lên giọng nói đầy phiền muộn của chàng trai:

 

"Tôi phải nói bao nhiêu lần nữa? Đánh nhau là vì tôi vốn có thù với bọn họ, không phải vì thích cô. Tôi cũng không muốn ăn bánh quy gì cả."

 

12.

 

Tôi và Tống Diễm đang trong tình trạng chiến tranh lạnh, mà tất cả đều do cậu ấy đơn phương gây ra.

 

Trong giờ thực hành, Tống Diễm là người đến muộn nhất, trong phòng chỉ còn mỗi chỗ bên cạnh tôi là còn trống. 

 

Cậu ấy đi một vòng tìm chỗ, cuối cùng lại cau có bước ra ngoài. 

 

Thà rằng cúp học cũng không muốn ngồi cùng tôi.

 

Xem ra lần này Tống Diễm thật sự giận không nhẹ.

 

Nhưng mà lý do là gì chứ?

 

Chỉ vì tôi không bán hàng nữa sao?

 

Tống Diễm lạnh nhạt với tôi, còn Phó Tranh thì cứ cách dăm ba bữa lại lượn lờ trước mặt tôi.

 

Nếu có gặp nhau trong trường, cậu ta cũng sẽ luôn tươi cười chào hỏi tôi trước.

 

Mỗi lần như vậy, sắc mặt của Tống Diễm ở sau lưng cậu ta đều đen hơn cả đáy nồi. 

 

13.

 

Vào đêm hội năm mới, âm nhạc trên sân vận động vang dội cả trường. 

 

Tôi một mình ở trong phòng trang điểm để kiểm tra và sắp xếp trang phục biểu diễn. 

 

Đột nhiên cửa mở ra, Phó Tranh bước vào. 

 

Cậu ta mặc một bộ vest màu xám, vai rộng eo thon, làm toát lên dáng vẻ thiếu niên kiêu ngạo vốn có của mình.

 

“Bạn học Hạ, có thể giúp tôi thắt cà vạt không? Tôi sắp lên sân khấu rồi.” 

 

Phó Tranh đưa chiếc cà vạt màu xám tro đến trước mặt tôi. 

 

“Tôi không biết thắt.”

 

Tôi vẫn tiếp tục đếm trang phục biểu diễn, không thèm ngẩng đầu. 

 

“Còn nữa, phòng trang điểm của lớp 1 ở kế bên.” 

 

“Cái này dễ lắm, giống như thắt khăn quàng đỏ thôi.” 

 

Phó Tranh ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh tôi, tự động phớt lờ nửa câu sau của tôi. 

 

Tôi ngước mắt nhìn cậu ta, “Bạn học Phó không biết tự thắt khăn quàng sao?”

 

“Không biết, hồi tiểu học tôi có gia sư đến tận nhà.” 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

…Lại thêm một kẻ có tiền đáng ghét.

 

Tôi suy nghĩ một lúc rồi nhận lấy chiếc cà vạt, dùng tay thắt một nút đơn giản. 

 

"Nhìn rõ chưa?"

 

"Cậu qua loa quá rồi đấy, không thể trực tiếp thắt luôn cho tôi à?"

 

Phó Tranh sốt ruột đứng bật dậy, lại vô tình đá trúng chiếc tủ bên cạnh.

 

Cậu ta hít sâu một hơi, không nói gì nữa.

 

Tôi hơi muốn bật cười: "Đau lắm à?"

 

"Không đau." Phó Tranh dậm dậm chân.

 

"Cậu cũng cứng miệng ghê."

 

Tôi vừa dứt lời thì cửa phòng được mở ra. 

 

Là Tống Diễm.

 

Phó Tranh liếc mắt nhìn một cái, rồi huýt sáo đầy bông đùa. 

 

“Người cứng miệng hơn tôi đến rồi này.” 

 

Tống Diễm khoanh tay, dựa người vào cửa nhìn cậu ta, "Cậu chán sống rồi à?"

 

"Không chán."

 

Nói xong Phó Tranh liền rời đi, trước khi ra ngoài còn không quên nháy mắt với tôi đầy trêu chọc, “Bạn học Hạ, lần sau lại giúp tôi thắt cà vạt nhé.” 

 

Cửa mở rồi lại đóng, trong phòng cũng yên tĩnh trở lại.

 

Tấm gương trang điểm phản chiếu khuôn mặt lạnh lùng của thiếu niên.

 

Tống Diễm cứ đứng đó, đôi mắt nhìn chằm chằm vào tôi, cùng với chiếc cà vạt mà Phó Tranh để lại. 

 

Một màu xám tro nổi bật. 

 

Cậu ấy cười lạnh: “Hạ Đường, nhiệt tình quá nhỉ? Còn giúp luôn cả người của lớp 1 cơ đấy.” 

 

Tôi tuỳ ý đặt cà vạt lên bàn. 

 

“Tôi không thắt cho cậu ta.” 

 

“Có khác nhau không?” 

 

Tống Diễm nhếch môi, giọng điệu đầy châm chọc.

 

“Cậu với Phó Tranh tiến triển cũng nhanh thật đấy. Sao rồi, bây giờ chuyển qua thích cậu ta rồi à?” 

 

"Tống Diễm, cậu đang giận à?" Tôi hỏi.

 

Lần này, cậu ấy không phủ nhận, cũng không nổi giận, mà chỉ lặng lẽ nhìn tôi. 

 

Tôi cụp mắt, khẽ thở ra một hơi.

 

“Tay cậu sao lại bị thương rồi? Lại đánh nhau à?” 

 

Trên mu bàn tay trắng trẻo của cậu thiếu niên xuất hiện một vết thương mảnh.

 

"Không liên quan đến cậu." Tống Diễm nghiêng đầu, lạnh nhạt nói.

 

"Có liên quan."

 

Tôi bước đến, nhẹ nhàng giữ lấy cánh tay của cậu ấy, tay còn lại lấy ra một miếng băng cá nhân. 

 

Tống Diễm cũng không vùng vẫy, chỉ lười biếng rũ mắt, để mặc vết thương cho tôi xử lý. 

 

Dán xong, tôi dùng đầu ngón tay miết lại miếng băng, “Đừng để mình bị thương nữa, tôi sẽ buồn đấy.” 

 

Đôi mắt đen láy của Tống Diễm phản chiếu hình bóng của tôi. 

 

“Hạ Đường.” Yết hầu cậu ấy khẽ động, giọng trầm thấp, “Bây giờ cậu đang trêu chọc tôi đấy à?” 

 

“Ừm.” Tôi thản nhiên ngẩng đầu nhìn Tống Diễm.

 

“Vậy cậu nói xem…tôi thành công chưa?”  

 

Tống Diễm nhìn tôi, đôi mắt mang theo hơi lạnh, lặng lẽ quan sát thật lâu.

 

"Tôi đồng ý."

 

Biểu cảm của tôi thoáng khựng lại: "Đồng ý cái gì?"

 

"Lời tỏ tình của cậu."

 

Cậu ấy vừa dứt lời, bên ngoài đã vang lên những tiếng bước chân lộn xộn, kèm theo những giọng nói rời rạc.

 

“Sắp tổng duyệt rồi, mau vào phòng trang điểm thay đồ đi!” 

 

“Nhanh lên, thầy đang chờ kìa.” 

 

Tôi liền mở cửa bước ra ngoài.