Tiếng violin du dương chậm rãi vang lên, cách đó không xa là Hạ Trĩ đang tổng duyệt trên sân khấu.
Tống Diễm nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi dừng lại dưới một gốc cây.
“Cần tôi lặp lại lần nữa không?”
Tán lá rậm rạp che đi cảm xúc sâu thẳm trong mắt cậu ấy.
Tôi khẽ xoay cổ tay, rồi nắm lấy tay Tống Diễm.
“Muốn yêu đương cũng được, nhưng tôi có ba điều kiện.”
Cậu ấy nhíu mày, “Điều kiện gì?”
“Thứ nhất: không được công khai.”
“Tại sao?”
Tống Diễm trước giờ yêu đương đều rất rầm rộ, không ai không biết.
“Bởi vì chúng ta còn đang đi học.”
Cũng coi như một lý do chấp nhận được, cậu ấy miễn cưỡng đồng ý.
“Thứ hai: không được phản bội.”
“Nói thừa.” Tống Diễm khó chịu, “Cậu xem tôi là loại người gì thế?”
Tôi không nói gì, chỉ im lặng nhìn cậu ấy, không bày tỏ cảm xúc.
“Khốn kiếp.” Tống Diễm tức đến bật cười, “Anh đây mà phản bội thì ra đường sẽ bị xe tông ch.”
“Không cần nghiêm trọng như vậy đâu, chia tay là được, tôi cũng sẽ không níu kéo.”
“Tôi nói được làm được.” Cậu ấy đan mười ngón tay vào tay tôi rồi hừ lạnh.
“Điều thứ ba?”
“Điều thứ ba là…” Tôi ngập ngừng, “Nếu như chia tay, thì nước sông không phạm nước giếng, chúng ta chỉ là người xa lạ.”
Tôi muốn cho Tống Diễm biết rằng, tôi rất dễ buông tay.
Sắc mặt cậu ấy trầm xuống, lực siết trên tay tôi cũng chặt hơn.
Tống Diễm bật cười, nghiến chặt răng, “Hạ Đường, còn chưa yêu đương mà đã nghĩ tới chia tay rồi?”
Tôi mím môi, giải thích: "Chỉ là suy nghĩ xa một chút thôi."
"Vậy sao cậu không nghĩ đến chuyện chúng ta kết hôn luôn đi?" Tống Diễm buột miệng.
Một đợt gió lạnh thổi qua, khiến lá cây xào xạc.
Cậu ấy sững sờ, tôi cũng ch lặng.
Ở phía trước, đèn trên sân khấu đã bật sáng, khán đài cũng chỉ có lác đác vài người ngồi.
Không ai chú ý đến hai chúng tôi ở góc nhỏ bên này. Tôi và Tống Diễm nép mình dưới tán cây, lặng lẽ đứng bên rìa của thế giới ồn ào ấy.
Trái tim tôi đập dữ dội.
Không biết qua bao lâu, tôi rút tay ra khỏi tay Tống Diễm, “Không đồng ý thì thôi.”
Cậu ấy bực bội chậc lưỡi, “Chờ đã.”
Tôi nhìn cậu ấy.
Sau hai giây im lặng, cuối cùng Tống Diễm lại thấp giọng chửi thề.
Một tay rút ra một bao thuốc, nhanh chóng ngậm một điếu lên môi, tay còn lại cầm bật lửa, “tách” một tiếng, ngọn lửa xanh tím lập tức bùng lên trên đầu điếu thuốc.
"Tống Diễm." Tôi gọi.
Động tác của cậu ấy khựng lại, cụp mắt nhìn tôi.
Chúng tôi lặng lẽ nhìn nhau, không ai lên tiếng.
Ánh đỏ le lói từ tàn thuốc phản chiếu trong đôi mắt của thiếu niên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tống Diễm lấy điếu thuốc xuống.
Tiếng vỡ vụn nhỏ bé vang lên khi đầu lọc thuốc bị tay cậu ấy chậm rãi dụi nát.
Tống Diễm cắn răng, bật ra từng chữ:
"Hạ Đường, tốt nhất là cậu thực sự thích tôi."
14.
Sau khi đêm hội kết thúc.
Tôi ngồi ở ghế phụ bên cạnh Lâm Kim Hiền.
Hạ Trĩ và mẹ ngồi ở phía sau, hào hứng bàn luận về những bức ảnh vừa chụp.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Hai người họ đến để xem Hạ Trĩ biểu diễn.
Tôi co người trên ghế phụ, im lặng nhìn ngắm cảnh đêm bên ngoài cửa sổ.
Lâm Kim Hiền liếc nhìn tôi một cái, “Tiểu Đường, hôm nay sao không thấy con ở đâu cả?
”
“Chị con ở tổ hậu cần ạ.” Hạ Trĩ thay tôi trả lời.
Mẹ tôi đang lướt điện thoại, nghe vậy liền cười khẩy, “Đúng là có số làm giúp việc từ trong trứng mà.”
Về đến nhà, tôi lập tức lên phòng.
Sau khi tắm rửa xong, tôi ngồi vào bàn làm bài tập.
Cánh cửa phòng khép hờ đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa nhẹ.
Lầm Kim Hiền bưng theo một đĩa trái cây bước vào.
“Tiểu Đường, ăn chút trái cây rồi nghỉ ngơi sớm đi, thức khuya không tốt cho sức khỏe.”
Ông ta nhẹ nhàng vỗ lên tay tôi.
Tôi né tránh động tác này, ngước mắt lên liền nhìn thấy một nụ cười hiền lành, chất phát.
Tôi khẽ cong mắt: "Cảm ơn chú Lâm."
Đợi ông ta rời đi, tôi liền đem đĩa trái cây đổ hết vào thùng rác, sau đó cũng không kiểm soát được mà bắt đầu nôn khan.
Lâm Kim Hiền là cha dượng của tôi.
Năm 12 tuổi, tôi từng bắt gặp ông ta ngoại tình.
Khi đó Lâm Kim Hiền đã ôm eo một người phụ nữ lạ mặt và cùng bước vào khách sạn.
Tối hôm đó, tôi đã nói ra tất cả những gì mình thấy trong bữa cơm.
Thế nhưng khi chiếc móc áo cùng những lời lẽ mắng chửi cay nghiệt giáng xuống người tôi, tôi đã hoàn toàn ngơ ngác.
Mẹ tôi cầm móc áo, từng nhát từng nhát quất lên người tôi.
Vừa đánh, bà ấy vừa lớn tiếng mắng chửi:
"Xem tao có đánh ch mày không!"
"Đồ vong ân bội nghĩa!"
"Bịa đặt cả chuyện của ba mày, tao nuôi mày đúng là oan nghiệt mà!"
Khi đó Lâm Kim Hiền chỉ ngồi một bên, lạnh lùng quan sát.
Ông ta chỉ buông một câu hờ hững: “Thôi được rồi, trẻ con không hiểu chuyện, răn dạy vài câu là đủ rồi.”
Cơ thể tôi co rúm trên sàn, khóc đến khàn cả giọng.
Tại sao vậy? Tại sao mẹ lại không tin tôi?
Đợi mẹ đánh mệt rồi, bà ấy lại liếc mắt nhìn đồng hồ, sau đó liền vội vàng ra ngoài đón Hạ Trĩ tan học ở lớp học múa.
Tôi gục trên sàn, còn Lâm Kim Hiền vẫn đứng đó, lạnh lùng nhìn tôi từ trên cao xuống.
Khuôn mặt ông ta đầy nếp nhăn, còn nở một nụ cười khiến người khác ghê tởm.
Lâm Kim Hiền nói: "Tiểu Đường, lần này ba không trách con, nhưng lần sau đừng làm ba đau lòng như vậy nữa."
"Đàn ông ai cũng thế thôi, sau này lớn lên con sẽ hiểu."