Nghiện Ngọt

Chương 8



15.

 

Điện thoại trên bàn reo hai tiếng.

 

Tôi rút một tờ khăn giấy lau tay.

 

Là Tống Diễm gọi tới.

 

Tôi bắt máy, đầu dây bên kia không nói gì, tôi cũng im lặng theo. 

 

Cảm giác khô khốc nơi cổ họng dần dần lắng xuống.

 

Sau vài phút im lặng, cuối cùng tôi cũng lên tiếng trước: “Tống Diễm, hôm nay là ngày 31 tháng 12.” 

 

“Ừ, là ngày đầu tiên chúng ta yêu đương.” Giọng nói của thiếu niên vang lên trong trẻo và rõ ràng.

 

“Hạ Đường.” Tống Diễm gọi tôi. 

 

“Ừm.” 

 

“Chúc mừng năm mới.” 

 

“Hả?”

 

“Chúc mừng năm mới.”

 

Giây tiếp theo, bên ngoài cửa sổ liền vang lên vài tiếng nổ vang trời.

 

Tôi nhìn ra ngoài. 

 

Giữa màn đêm, pháo hoa rực rỡ bùng nổ, rồi dần dần tan ra, hoá thành những vệt sáng lấp lánh.

 

0:00, ngày 1 tháng 1. 

 

Tôi đưa tay chạm vào cửa kính, như thể đang chạm đến bầu trời đầy pháo hoa xa xăm kia. 

“Tống Diễm, chúc mừng năm mới.” 

 

16. 

 

Yêu đương với Tống Diễm có hơi khác so với những gì tôi tưởng tượng.

 

Trong phòng học vắng người, rèm cửa dày nặng che kín ánh sáng bên ngoài cửa sổ. 

 

Chàng trai ôm lấy eo tôi, giọng khàn khàn, “Hạ Đường, cậu dám nuốt lời à?” 

 

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

“Đã hơn một tháng rồi tôi không hề hút thuốc, vậy mà mới chỉ hơn mười phút thôi mà cậu đã muốn đuổi tôi đi?” 

 

Tôi khẽ cắn môi, nơi vẫn còn đang vương lại hơi thở ấm áp của Tống Diễm. 

 

Người này thật sự quá vô lý. 

 

“Sắp vào học rồi…”

 

Tống Diễm không nói gì, nhưng ở trong bóng tối, bàn tay ấm áp của cậu ấy lại luồn qua sau gáy tôi. 

 

Hơi thở quấn quýt.

 

Lại thêm mười phút nữa trôi qua…

 

Dạo này Tống Diễm bắt đầu dành thời gian ở trong lớp nhiều hơn.

 

Cậu ấy thường ngồi ở hàng ghế cuối lớp và ngậm kẹo mút. 

 

Đợi tới mỗi khi tôi đi ngang qua, Tống Diễm sẽ nhanh nhẹn móc lấy tay tôi, khẽ cào cào vào lòng bàn tay. 

 

Chỉ là chạm vào một chút rồi tách ra. 

 

Sau đó người họ Tống nào đó sẽ thỏa mãn ngắm nhìn vành tai đỏ ửng của tôi. 

 

Trò này cậu ấy chơi mãi cũng không chán. 

 

17.

 

Cuối tuần, tôi ngồi trong quán cà phê đọc sách, còn Tống Diễm ở bên cạnh chơi game. 

 

Chơi được một lúc, cậu ấy khẽ hất cằm, nhẹ nhàng tằng hắng một tiếng. 

 

Tôi bóc vỏ thanh chocolate trên bàn rồi đưa đến bên miệng Tống Diễm. 

 

Cậu ấy liếc mắt nhìn một cái, ngón tay vẫn không ngừng di chuyển trên màn hình. 

 

“Xấu quá, không ăn.” 

 

“...” 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Tôi im lặng nhét viên kẹo đó vào miệng mình, sau đó liền chọn một viên khác đẹp hơn để đút cho cậu ấy. 

 

Đọc sách một hồi lâu cũng mệt, tôi ngẩng đầu nhìn ra xa.

 

Bên ngoài cửa sổ có người đang chụp ảnh selfie. 

 

“Nhìn gì thế?” 

 

Tống Diễm tắt điện thoại, nhìn theo ánh mắt của tôi. 

 

Dưới ánh mặt trời, một cô gái có dáng người cao ráo, xinh đẹp đang giơ cao điện thoại. 

 

Tôi thu lại ánh mắt.

 

“Là bạn gái cũ của cậu.”

 

Tống Diễm nhíu mày, chăm chú nhìn tôi. 

 

Ngay sau đó, cậu ấy liền đưa tay xoa nhẹ tai tôi, ánh mắt tối lại, sâu thẳm khó đoán.

 

Im lặng một lúc, Tống Diễm bình thản nói, “Thật ra, tôi với bọn họ không thân lắm, bọn họ đều là người do tôi thuê tới đấy.” 

 

“Để ngăn ba tôi ép tôi đi liên hôn.” 

 

Cậu ấy thản nhiên nói ra “bí mật” này.

 

Tôi hớp một ngụm đồ uống, liếc mắt nhìn Tống Diễm. 

 

“Phải thuê toàn những người xinh đẹp như vậy à?” 

 

Gương mặt tuấn tú của cậu ấy thoáng ửng đỏ, hiếm khi lộ ra vẻ bối rối. 

 

“Phó Tranh nói…phải thuê mấy người xinh đẹp như vậy thì mới giống loại thiếu gia ăn chơi trác táng, đào hoa, lăng nhăng.”

 

Tống Diễm khựng lại một chút, giọng điệu nhẹ bẫng, “Ba tôi không thích tôi lắm.” 

 

“Năm ngoái, có một cô gái để ý đến tôi, gia đình cô ta còn giàu có hơn nhà tôi. Thấy vậy, ba tôi liền muốn tác hợp cho chúng tôi để cả hai có thể nhanh chóng trở thành người một nhà.”

 

Nói xong, cậu ấy dường như cũng cảm thấy bất lực, tự cười giễu hai tiếng rồi im bặt.

 

Không gian trong chốc lát rơi vào trầm lặng. 

 

“Hạ Đường, tôi không thích một cuộc đời bị sắp đặt.”

 

“Cũng không muốn kết hôn với người mình không thích.”

 

“Vậy nên cậu mới tự làm hỏng thanh danh của mình à?”

 

Tôi lật một trang sách, “Đúng là ấu trĩ.”

 

Tống Diễm cong môi, thở phào một hơi, khẽ mân mê vành tai tôi. 

 

“Nhưng mà hiệu quả còn gì? Bây giờ mấy vị tiểu thư nhà giàu đó đều tránh tôi như tránh tà.” 

 

Tôi rũ mắt, không nói gì, chỉ lặng lẽ mở lòng bàn tay. 

 

Trên đó là mấy chữ cậu ấy vừa viết ra: [Người của Tống Diễm]

 

Nét chữ cũng như người, đầy sắc bén và khí thế. 

 

Dường như không chịu nổi sự im lặng của tôi, Tống Diễm mạnh mẽ kéo lấy tay tôi.

 

Chữ viết trong lòng bàn tay lập tức bị che khuất. 

 

Cậu ấy nhìn tôi đầy thấp thỏm, ánh mắt chứa đựng chút mong chờ. 

 

“Thật đấy, tôi thậm chí còn chưa từng nắm tay bọn họ, không tin thì cậu cứ đi hỏi.”  

 

Tôi khẽ cắn đầu lưỡi, rồi cong mắt cười, “Tôi biết rồi.”

 

Tôi đã sớm biết những chuyện này từ lâu rồi. 

 

Thậm chí tôi còn biết, sau mỗi màn diễn kịch, Tống Diễm đều sẽ trả cho mấy người “diễn viên” đó một khoản tiền không nhỏ. 

 

Nói cách khác, ngoài việc làm Hạ Trĩ khó chịu, việc tôi tiếp cận cậu ấy từ ban đầu cũng là vì số tiền này. 

 

Dù là vì bất cứ lý do gì, thì ngay từ ban đầu tôi đã chẳng mang ý tốt. 

 

Tống Diễm lẽ ra không nên nói những lời này với tôi. 

 

Bởi vì tôi cũng không muốn trở thành một người đặc biệt với cậu ấy.