Ngoại Thất Rời Kinh Thành, Về Quê Trồng Rau Mở Quán Ăn

Chương 2: Bánh Hành Chiên ---



Ba người chủ tớ các nàng, mỗi mùa đều may thêm y phục. Chủ tử trong ngoài ít cũng mười bộ, Tô ma ma và Nhẫn Đông tuy ít hơn, song cũng có chừng hai ba bộ. Vậy mà giờ trong viện phơi đầy không dưới mấy chục bộ, hơn nữa lại có cả xiêm y của nam tử lẫn lão nhân.

Khê Ninh nhìn thần sắc lúng túng của Tô ma ma và Nhẫn Đông, liền vịn khung cửa, cất bước ra ngoài.

“Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?”

Nhẫn Đông xưa nay tâm tư đơn thuần, thấy chủ tử mặt hơi trầm xuống, liền hoảng hốt dập đầu nhận tội.

“Cô nương chớ trách Tô ma ma, công việc giặt giũ là do nô tỳ cùng ma ma nhận. Hơn nữa đều tranh thủ lúc rỗi rãi mà làm, tuyệt đối không dám chậm trễ việc trong viện.”

Khê Ninh sao lại trách họ được? Nhìn thần sắc hai người cùng đống y phục trong sân, nàng há chẳng hiểu rõ?

Nàng khom người, kéo Nhẫn Đông đang quỳ dưới đất dậy, rồi quay sang hỏi Tô ma ma:

“Trong nhà còn bao nhiêu ngân lượng?”

Tô ma ma xoa xoa hai tay, mặt đầy dè dặt, chậm rãi đáp: “Còn chưa đầy một quan.”

Một quan chính là một lạng bạc. Mà kinh thành vật giá đắt đỏ, tiêu dùng hằng ngày đều cần đến bạc. Huống chi lúc cô nương sinh bệnh, thuốc thang chẳng phải ít. Số ngân lượng này đều do Tô ma ma cùng Nhẫn Đông tiết kiệm từng hào, nhờ nhận việc giặt giũ mà gom góp. Khê Ninh trong lòng sao lại không hay?

“Ta còn chút trang sức, Tô ma ma mang đến tiệm cầm đồ đi, về sau việc giặt giũ không cần làm nữa.”

Thời cổ đại không như thế giới nàng từng sống, không có máy móc hiện đại, giặt y phục là việc vô cùng vất vả. Mà những nhà có thể thuê người giặt đều là đại hộ, xiêm y phần nhiều là lụa là gấm vóc, vừa phải sạch sẽ lại không được hỏng hại, cực nhọc vô cùng.

Tô ma ma vừa nghe liền đỏ hoe mắt, cảm động đến nghẹn lời.

“Lão thân biết cô nương thương xót chúng ta, nhưng thân làm nô tỳ, há có thể không vì chủ tử mà gánh vác? Những trang sức kia đều là Tam gia đưa, nếu để Tam gia biết, e rằng người sẽ trách tội cô nương. Xin người chớ nhắc lại lời này.”

“Phải đó cô nương, đợi Tam gia tới, người còn phải dùng trang sức mà điểm trang xinh đẹp mới được. Nô tỳ cùng ma ma vốn quen làm việc nặng, nay tiết trời đã ấm, giặt giũ cũng chẳng nhọc nhằn chi.”

Nhẫn Đông líu ríu nói theo, nàng chính là người mong Tam gia trở lại nhất. Trong lòng nàng, chỉ cần Tam gia hồi phủ, nhìn thấy dung mạo cô nương, ắt sẽ nảy sinh tình ý.

Gà Mái Leo Núi

Khê Ninh chẳng có tâm tư gì để đi câu dẫn Bùi Chiêu. Ba người bọn họ đến cơm còn không đủ no, giữ mấy món trang sức ấy lại có ích gì?

Trên thực tế, trước khi rời đi, Bùi Chiêu từng để lại cho nguyên chủ một ngàn lượng bạc. Một hộ thường dân ở kinh thành một năm tiêu chưa đến ba mươi lượng, số bạc này đủ sống mấy chục năm.

Chỉ tiếc, nguyên chủ cứ ngỡ mình trèo cao, tiêu xài không biết tiết chế, lại hao tổn không ít để dò la tung tích Bùi Chiêu. Cuối cùng, đến cả tiền mời đại phu cũng không còn.

Khê Ninh đỡ trán, trong lòng dở khóc dở cười. Được sống lại tuy là kỳ ngộ, nhưng cái cục diện rối rắm này thực khiến người nhức đầu.

Tô ma ma thấy nàng không đáp lời, tưởng đâu nàng đã thuận theo, bèn móc từ túi đeo bên hông ra mấy mươi đồng, đưa cho Nhẫn Đông.

“Cô nương đã có thể ra khỏi phòng, coi như thân thể đã khỏi. Ngươi mau ra phố cắt miếng thịt, mua thêm mớ rau xanh, chúng ta cùng ăn mừng một bữa.”

“Dạ, nô tỳ đi ngay.”

Nhẫn Đông cầm tiền, chân bước như bay. Khê Ninh biết nàng sợ bị mắng, nhìn theo bóng nàng khuất sau cổng viện, không nhịn được bật cười.

“Nha đầu ngốc.”

Cười rồi, nàng quay sang nói với Tô ma ma:

“Mấy món trang sức ấy ta tạm giữ, nhưng từ nay về sau, việc giặt giũ chớ có nhận nữa. Kiếm tiền, để ta tính.”

“Cô nương…”

Tô ma ma thoáng kinh ngạc, trong lòng mơ hồ có cảm giác bất an. Chủ tử nhà ai lại đi kiếm bạc?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Được rồi, cứ nghe lời ta. Việc này không cần bàn thêm.”

Lời dứt khoát, thần sắc uy nghi, Tô ma ma nhìn mà thất thần. Trong khoảnh khắc, bà lại thấy bóng dáng Tam gia hiện nơi ánh mắt cô nương, bất giác không dám nói thêm nửa lời.

Khê Ninh thoáng hài lòng.

“Trưa nay ăn gì?”

Nửa tháng nằm trên giường, ngày ngày chỉ có cháo trắng với dưa muối, lại là tay nghề của Tô ma ma… thật chẳng bằng cơm canh phòng ăn học đường kiếp trước. Mà phòng ăn ấy mỗi năm còn khiến không ít thí sinh bỏ cuộc vì không nuốt nổi. Thế mà nàng – một kẻ sành ăn – lại phải chịu đựng đến giờ.

Tô ma ma nghe hỏi, liền cười híp mắt nói:

“Sáng nay lão thân đã mua nửa con gà mái của Hứa nương tử đối diện, định hầm canh cho cô nương. Đợi Nhẫn Đông trở về, sẽ thêm hai món mặn, cho cô nương tẩm bổ.”

Cũng đã lâu rồi chủ tớ ba người không được động tới thịt cá. Nay nghĩ đến bữa cơm có mùi thịt, Khê Ninh không khỏi nuốt nước bọt.

Chỉ là... chỗ thịt quý giá này tuyệt đối không thể để Tô ma ma ‘xuống tay’ phá hỏng.

Nàng liền xắn tay áo, rảo bước vào bếp.

“Bữa trưa để ta nấu.”

Tô ma ma nhất thời ngây ngẩn.

Cô nương... biết nấu ăn?

Phản ứng đầu tiên của Tô ma ma chẳng phải ngăn cản, mà là kinh hãi lẫn kinh ngạc.

Nguyên chủ vốn là người ưu sầu đa cảm, ngày thường chỉ ru rú nơi phòng, chẳng để tâm gì đến chuyện ăn uống. Nàng ít khi ra khỏi cửa, càng chưa từng đặt chân vào bếp.

Khê Ninh hiểu rõ sự chấn động trong lòng Tô ma ma. Nàng đâu giống nguyên chủ? Kiếp trước, ngoài việc nghiên cứu, sở thích lớn nhất của nàng chính là thưởng thức mỹ thực. Nay đã không thể tiếp tục việc nghiên cứu, chỉ còn món ngon mới có thể khiến nàng hài lòng.

Huống chi, nàng còn phải tính đường mưu sinh. Những bản lĩnh này tất cần để Tô ma ma cùng Nhẫn Đông trông thấy.

Nàng chẳng mảy may để ý đến ánh mắt kinh ngạc của Tô ma ma, liền vươn tay lấy một nắm hành lá trên giá.

Lúc này vạn vật mới vào xuân, rau củ ngoài chợ cũng chẳng nhiều. May sao Tô ma ma có giao tình với Hứa nương tử đối diện, hai người cùng làm việc giặt giũ thuê, qua lại lâu ngày thành thân quen. Nắm hành này chính là do Hứa nương tử tặng.

Khê Ninh cẩn thận nhặt sạch hành lá, đem rửa kỹ, rồi thái nhỏ đặt riêng ra một bên. Nàng lại cắt vài lát gừng, đổ dầu vào nồi. Đợi dầu nóng liền cho hành và gừng vào phi thơm, đến khi vàng ruộm liền gắp bỏ, chỉ giữ lại phần dầu.

Mùi hành lan tỏa khắp bếp, thơm nức mũi, khiến người ta nghe thôi cũng muốn nuốt nước miếng.

Dầu hành sau khi lọc kỹ thì đổ vào một chiếc bát nhỏ, thêm hai thìa bột mì, khuấy đều. Dầu hành quyện bột, thành một hỗn hợp sánh đặc, bóng loáng thơm ngào ngạt.

Làm xong, nàng bắt đầu nhào bột. Trong bột mì có thêm nửa thìa muối để bột dai và thơm hơn. Động tác nhào bột của nàng thuần thục khéo léo, khiến Tô ma ma ngẩn ngơ chẳng dám chớp mắt. Cô nương nhà bà… lại có bản lĩnh thế này sao?

Tô ma ma cũng chẳng sinh lòng nghi hoặc gì. Dù sao bà cùng Nhẫn Đông theo chủ tử cũng chưa lâu, đều là do Tam gia mua về sau khi cô nương vào kinh. Lại thêm nguyên chủ xưa nay u uất, chẳng bước chân ra khỏi phòng, Tô ma ma liền nghĩ tài nấu ăn này hẳn là cô nương từng học ở Giang Nam.

Bột nhào xong, nàng chia thành từng viên đều đặn, cán mỏng thành hình bầu dục. Trên từng miếng đều phết một lớp dầu hành nguội, lại rắc thêm hành lá thái nhỏ và vừng rang vàng.

Muốn bánh hành chiên ngon, thì muối tiêu là thứ không thể thiếu. Có điều hạt tiêu thời nay là vật quý hiếm, ba người các nàng chẳng dám mong cầu. Trong vòng tay của Khê Ninh có mang hạt giống, nhưng lúc này cũng chưa tiện lấy ra.

Cũng may tay nghề nàng cao, dẫu thiếu muối tiêu, bánh hành vẫn ngoài giòn trong mềm, thơm nức một trời. Cắn một miếng, vị hành béo ngậy lan khắp khoang miệng, ngon đến mức đầu lưỡi như mềm rũ.

Đúng lúc ấy, Nhẫn Đông xách thịt trở về. Vừa bước đến cửa đã ngửi thấy mùi thơm hấp dẫn kia, bước chân cũng vô thức nhanh hơn.

“Tô ma ma, người đang làm món ngon gì vậy?”