Ngoại Thất

Chương 8



“Bùi Tễ, nhưng chàng… đối xử với ta không tốt.”



Ta bình tĩnh lên tiếng, “Ta giống như con chim chàng nuôi, chàng làm cho nó cái lồng đắt nhất, dùng thức ăn ngon nhất, lúc rảnh rỗi lại xách lồng chim đi khắp nơi khoe khoang. Nhưng sau này, nhà chàng sẽ đón tân nương, biết đâu tân nương lại thích mèo, nàng ta mà không vui, con chim này sẽ bị ném ra ngoài.”



Bùi Tễ muốn ta yêu hắn, nhưng hắn chưa từng yêu ta.



Hắn đối với ta, chỉ là trò tiêu khiển.



Dưới ánh trăng mờ ảo, sắc mặt Bùi Tễ thoáng chốc trắng bệch, thân hình lảo đảo, rồi ngã nhào lên người ta.



Hắn vươn tay, che đi đôi mắt đẫm lệ của ta.



Cúi đầu hôn lên đôi môi khô khốc của ta.



“Uyên Nương, quên hết đi.”



“Chúng ta bắt đầu lại, nàng làm trắc phi được không?”



Trong màn đêm, ta quay mặt đi, không nói một lời.



13



Đêm đó, Bùi Tễ rất dịu dàng.



Như thể làm vậy có thể xóa nhòa tất cả những tổn thương trước đây.



Ta nằm trên giường, không từ chối, cũng không chiều chuộng, lặng lẽ nhìn khuôn mặt đỏ bừng của hắn, lông mày nhíu lại, hơi thở nặng nề, nhìn động tác bất chấp của hắn, nhìn ánh sáng nhập nhoạng trong màn.



Nhưng Bùi Tễ lại dừng lại trước.



Vẻ mặt nồng nhiệt của hắn cũng lạnh đi, giọng nói lạnh lẽo thấu xương, “Uyên Nương, là nàng tự chuốc lấy.”



Rõ ràng chỉ cần dỗ dành hắn, chiều chuộng hắn, hầu hạ hắn như trước đây, khiến hắn động tình, là có thể coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Vẫn là ngoại thất được sủng ái nhất bên cạnh Yến Vương.



Vì sao không chịu cúi đầu?



Răng nanh sắc nhọn của Bùi Tễ cắn xuyên qua da thịt ta, nhưng thân thể còn có chỗ đau hơn, như bị lưỡi d.a.o sắc bén đ.â.m xuyên xé làm đôi.



Ta đau, hắn cũng đau, mày kiếm nhíu chặt, quai hàm căng cứng.



Gây thương tích cho địch nghìn phần, tự làm mình bị thương tám trăm, vậy mà vẫn muốn tiếp tục làm nhau đau.



Ta không còn nhớ rõ mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, tỉnh dậy thì đã ở trên xe ngựa. Tiểu Châu nói sắp đến tết, trong cung đã mấy lần gửi thư giục Vương gia hồi kinh, kéo dài không được nữa nên mới phải lên đường ngay trong đêm.



Ta đáp lại một tiếng, rồi lại nhắm mắt.



Thân ta như cánh bèo trôi.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Mưa tạt, gió thổi bay.



Yến Vương phủ đã treo đèn lồng đỏ, tiểu viện của ta vẫn như lúc ta rời đi, ngay cả giấy tiền chưa cháy hết khi cúng tế cha cũng vẫn chất đống ở góc tường.



Tiểu Châu tất bật hầu hạ ta nghỉ ngơi.



Bùi Tễ hồi kinh trước tiên đi thăm Thái phi, đến tối mới trở về. Thân thể nóng rực của hắn áp vào lưng ta, đeo lên cổ tay ta một chiếc vòng lạnh lẽo.



“Ngày mai Bình Ninh Quận chúa có tiệc thưởng mai, nàng đi.”



“Ta không đi.”



Bùi Tễ cười lạnh, “Không tùy nàng được.”



Những ngày này, chúng ta đều như vậy, chưa nói được hai câu đã giận dỗi, ngay cả nụ hôn vốn nên nảy sinh tình yêu cũng biến thành sự cắn xé của loài thú nhỏ.



“Uyên Nương, cha nàng đã chết, nhưng huynh trưởng còn sống.”



“Vậy nên, ngoan ngoãn nghe lời.”



Bùi Tễ không cho ta cơ hội không nghe lời, trời vừa hửng sáng, Tiểu Châu đã đến hầu hạ ta trang điểm. Hắn ngồi bên cạnh nhìn, rồi lại chọn một chiếc trâm cài tóc bằng vàng cài lên búi tóc ta.



“Hợp với nàng.”



Ta như một con rối gỗ được trang điểm, ăn vận chỉnh tề một mình đi dự tiệc, nhưng ta là người đến sớm nhất.



Bình Ninh Quận chúa trước tiên dẫn ta đi thỉnh an Chu lão phu nhân.



Sau đó lại kéo ta nói chuyện riêng.



“Cháu trai ta từ nhỏ lớn lên trong nhung lụa, xưa nay chỉ có người khác dỗ dành nó, có thể khiến nó làm đến mức này, cũng chỉ có nàng.”



“Ta thấy nàng tuổi còn nhỏ, e là chưa hiểu đạo lý thế sự khó lường, hai người sống với nhau ít nhiều cũng có khúc mắc, nhưng chỉ cần trong lòng còn nhớ đến đối phương, thì vấp váp chút ít sao không thể sống tiếp? Chỉ sợ cứ mãi nhìn chằm chằm vào chuyện cũ mà lỡ mất tương lai.”



Hóa ra, Bùi Tễ đã nhờ Bình Ninh Quận chúa làm người thuyết phục.



Quận chúa đối với ta, có ân cứu mạng.



Ta không cãi lời, cúi đầu nói với nàng: “Quận chúa nói phải, là Uyên Uyên cố chấp rồi.”



Bình Ninh Quận chúa mỉm cười, vỗ vỗ tay ta nói khách khứa chắc cũng sắp đến rồi, bảo ta cùng nàng ra đón. Đây vốn là tiệc thưởng mai bình thường, ta được Bình Ninh Quận chúa kéo ngồi phía sau, nhưng nàng đột nhiên lên tiếng:



“Mấy hôm trước cùng lão phu nhân về Giang Đô thăm người thân, đã đón lục cô nương gửi nuôi ở quê về. Trước kia con bé yếu ớt, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn, giờ cuối cùng cũng khỏe mạnh rồi.”



“Uyên Nương, chào hỏi mọi người đi.”