Ngôn Như Ngọc

Chương 3



7.

Thái hậu là tỷ tỷ ruột của ngoại tổ mẫu ta. Bà từng nói, trong tất cả hậu bối, chỉ có ta là giống ngoại tổ mẫu nhất—kiêu hãnh, cao quý, lại không mất đi sự thiện lương và thông tuệ.

Nghe mẫu thân kể lại, năm đó khi ta và v.ú nuôi rơi xuống Lạc Hà, thái hậu đã điều động tất cả nhân lực, lùng sục dòng sông suốt bảy ngày bảy đêm…

Mọi người đều nói ta đã bị dòng nước xiết cuốn trôi ra biển.

Thái hậu vì ta mà xây một phần y quan mộ, thỉnh phương trượng chùa Tướng Quốc đến siêu độ, lại trường trai nửa năm. Mỗi khi nhắc đến ta, bà luôn nghẹn ngào không nói nên lời.

Khi hay tin ta bình an trở về, ngày hôm sau bà liền hạ chỉ triệu ta vào cung.

"Cháu ngoan của ta, mấy năm nay lưu lạc bên ngoài, chịu bao nhiêu khổ sở, mau để tổ mẫu nhìn xem nào." Thái hậu ôm chặt lấy ta, vừa khóc vừa cười, làm đám phi tần đứng hầu một bên cũng phải miễn cưỡng nhỏ vài giọt lệ phụ họa.

"Truyền ý chỉ của ai gia: Gia Tĩnh huyện chủ bình an trở về, tổ tông phù hộ, thương khung chiếu cố, quả là đại phúc đại vận của Đại Chu ta. Sắc phong Gia Tĩnh huyện chủ làm Gia Tĩnh quận chủ, ban thưởng hoàng kim một ngàn lượng."

Đợi khi mọi người lui hết, Thái hậu dắt ta vào gian trong, cầm tay ta nhẹ giọng nói: "Nhờ có con, mọi chuyện mới có thể thuận lợi đến vậy. Chờ mọi việc kết thúc, tổ mẫu nhất định ban hôn cho con và Quán Ngọc."

Ta nhẹ nhàng quỳ xuống: "Mọi thứ mà Miểu Ngôn có được, đều nhờ tổ mẫu thương yêu. Người cứ yên tâm, Miểu Ngôn nhất định sẽ làm xong việc."

Cùng với đạo ý chỉ tuyên cáo thiên hạ kia, còn có cây trâm ngọc tử đinh hương trên tóc ta. Đây chính là vật mà Thái Tông hoàng đế đã ban cho Thái hậu năm xưa.

Dư luận ngoài phố chưa kịp lan truyền thì đã bị một đạo ý chỉ đè xuống.

Thái hậu nói ta là người được vận khí trời cao che chở, vậy còn ai dám bàn tán thêm nửa câu?

8.

Vừa hồi phủ, Tô Lan Y lập tức nịnh bợ chạy ra đón, nở nụ cười giả tạo: "Chúc mừng đại tỷ được phong làm quận chủ."

Ta nhìn nàng ta một cái. Dù cố ra vẻ cung kính thân thiện, nhưng sự ghen tị và hoảng loạn trong mắt vẫn không thể che giấu.

Chỉ cần ta còn đứng đây, nàng ta không thể động vào ta, chỉ có thể ngày ngày lo sợ, không biết khi nào ta sẽ nhớ lại chuyện năm đó.

"Đã biết là quận chủ, sao không hành lễ? Đích thứ vốn đã có khác biệt, càng không nói đến tôn ti."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ngon-nhu-ngoc/chuong-3.html.]

Ta ngồi trên loan kiệu, cúi xuống nhìn nàng ta, nụ cười ôn hòa nhưng giọng điệu lạnh băng.

Nàng ta cắn môi, cúi đầu, thấp giọng nói: "Tham kiến Gia Tĩnh quận chủ."

"Tốt lắm, sau này nếu còn dám vô lễ, bản quận chủ gặp một lần, phạt một lần."

Ta muốn từng bước từng bước chọc giận Tô Lan Y, để nàng ta tự mình lộ ra sơ hở.

Bởi vì chuyện năm đó, ta không có chứng cứ, nàng ta hoàn toàn có thể cắn ngược lại ta, nói rằng ta vu oan.

Quả nhiên, vừa đến hoàng hôn, nữ tỳ bên cạnh nàng ta đã đến, thay nàng ta xin tội với mẫu thân.

"Nhị tiểu thư bệnh rồi, không thể đến thỉnh an phu nhân, mong phu nhân chớ trách phạt."

Ta vừa đọc sách, vừa nhàn nhạt nói: "Nếu muội muội đã bệnh, tỷ tỷ này tất nhiên phải thay mẫu thân đến thăm."

Ta tuyệt đối không cho nàng ta cơ hội trốn tránh ta.

9.

"Hôm nay là ngày vui của ta, sao muội muội lại bệnh? Nếu để người ngoài biết, chẳng phải sẽ nghĩ muội muội ghen tị với ta sao?"

Khi ta vén rèm bước vào, Tô Lan Y đang vắt chân ngồi trên giường, nhàn nhã bóc vải thiều ăn.

"Đại… Quận chủ sao lại đến đây?" Nàng ta hoảng hốt đứng dậy hành lễ.

Ta cười ôn hòa: "Dù ta là quận chủ, nhưng rốt cuộc chúng ta vẫn là tỷ muội. Muội muội bệnh, tỷ tỷ tất nhiên phải đến thăm rồi."

Nói xong, tỳ nữ thân cận của ta—Trúc Tâm—liền dẫn một nữ tử đeo mạng che mặt, mang theo hòm thuốc tiến vào.

Trúc Tâm là con gái của v.ú nuôi, mới được mẫu thân đón về phủ vào chiều nay.

"Quận chủ, Kiều thần y đã đến."