Chính khoảnh khắc này, tôi mới thực sự cảm nhận được.
Trái tim tôi đã hoàn toàn chìm xuống đáy vực.
Cùng lúc đó, Giang Lê Sơ bất ngờ kêu lên một tiếng:
"Á! Quên mất, em chưa cởi tạp dề."
Nói xong, cô ta tháo tạp dề xuống và để lộ bộ trang phục bên trong.
Ngay khi tôi nhìn thấy bộ quần áo của cô ta, mí mắt tôi giật mạnh, đầu óc bỗng chốc ong ong trống rỗng.
Không phải vì gì khác mà bởi vì cô ta chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng cực dài, mỏng tang.
Và nó quá trong suốt.
Trong suốt tới mức tôi chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn thấy hết mọi thứ bên dưới lớp vải.
Một cơn tê dại chạy dọc từ đỉnh đầu xuống tận lòng bàn chân. Tôi cảm thấy cả người mình như bị một cây búa lớn giáng mạnh xuống, choáng váng đến mức không thể suy nghĩ nổi.
Giang Lê Sơ liếc tôi bằng ánh mắt đầy khiêu khích, sau đó ngậm đầu đũa, bĩu môi nói với Chu Hạ Xuyên:
"Ngốc quá, giúp em gắp cái cánh gà đi, xa quá em với không tới."
"Được."
Chu Hạ Xuyên nghe lệnh như một con rối, không hề suy nghĩ, lập tức gắp một miếng cánh gà đưa đến trước mặt cô ta.
Tôi không biết phải diễn tả cảm giác trong lòng mình thế nào.
Tôi chỉ biết…
Nếu tôi tiếp tục nhịn, tôi chính là một con rùa nhẫn nhịn đội một chiếc mũ xanh, để rồi bị uất ức đến mức mắc bệnh, và bị người ta cười nhạo cả đời.
Thế nên.
Ngay khi miếng cánh gà của Chu Hạ Xuyên sắp đưa đến trước mặt Giang Lê Sơ, tôi đột nhiên đứng bật dậy, vung tay quét toàn bộ mâm cơm xuống đất.
Xoảng!
Toàn bộ món ăn trên bàn lập tức rơi xuống, vỡ tung tóe.
Những bát canh, nước sốt nóng bỏng b.ắ.n ra khắp nơi, một phần lớn văng thẳng lên người Giang Lê Sơ.
Cô ta hét to một tiếng, co rúm người lại, đôi mắt hoe đỏ, run rẩy nhìn tôi.
Giọng nói mềm nhũn, đáng thương:
"Chị Tô… Em không biết chị tức giận vì chuyện gì, nhưng dù có giận cách mấy cũng không nên trút lên đồ ăn như vậy chứ…"
"Tô Tô!"
Chu Hạ Xuyên cuối cùng cũng nổi giận, cao giọng gọi thẳng tên tôi, ánh mắt đầy bất mãn.
"Em bị làm sao thế? Phát điên à?”
"Anh vốn dĩ hôm nay không muốn nói gì với em đâu!"