Người Bạn Ăn Cơm Cùng Bạn Trai Tôi

Chương 3



Chính khoảnh khắc này, tôi mới thực sự cảm nhận được.

Trái tim tôi đã hoàn toàn chìm xuống đáy vực.

Cùng lúc đó, Giang Lê Sơ bất ngờ kêu lên một tiếng:

"Á! Quên mất, em chưa cởi tạp dề."

Nói xong, cô ta tháo tạp dề xuống và để lộ bộ trang phục bên trong.

Ngay khi tôi nhìn thấy bộ quần áo của cô ta, mí mắt tôi giật mạnh, đầu óc bỗng chốc ong ong trống rỗng.

Không phải vì gì khác mà bởi vì cô ta chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng cực dài, mỏng tang.

Và nó quá trong suốt.

Trong suốt tới mức tôi chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn thấy hết mọi thứ bên dưới lớp vải.

Một cơn tê dại chạy dọc từ đỉnh đầu xuống tận lòng bàn chân. Tôi cảm thấy cả người mình như bị một cây búa lớn giáng mạnh xuống, choáng váng đến mức không thể suy nghĩ nổi.

Giang Lê Sơ liếc tôi bằng ánh mắt đầy khiêu khích, sau đó ngậm đầu đũa, bĩu môi nói với Chu Hạ Xuyên:

"Ngốc quá, giúp em gắp cái cánh gà đi, xa quá em với không tới."

"Được."

Chu Hạ Xuyên nghe lệnh như một con rối, không hề suy nghĩ, lập tức gắp một miếng cánh gà đưa đến trước mặt cô ta.

Tôi không biết phải diễn tả cảm giác trong lòng mình thế nào.

Tôi chỉ biết…

Nếu tôi tiếp tục nhịn, tôi chính là một con rùa nhẫn nhịn đội một chiếc mũ xanh, để rồi bị uất ức đến mức mắc bệnh, và bị người ta cười nhạo cả đời.

Thế nên.

Ngay khi miếng cánh gà của Chu Hạ Xuyên sắp đưa đến trước mặt Giang Lê Sơ, tôi đột nhiên đứng bật dậy, vung tay quét toàn bộ mâm cơm xuống đất.

Xoảng!

Toàn bộ món ăn trên bàn lập tức rơi xuống, vỡ tung tóe.

Những bát canh, nước sốt nóng bỏng b.ắ.n ra khắp nơi, một phần lớn văng thẳng lên người Giang Lê Sơ.

Cô ta hét to một tiếng, co rúm người lại, đôi mắt hoe đỏ, run rẩy nhìn tôi.

Giọng nói mềm nhũn, đáng thương:

"Chị Tô… Em không biết chị tức giận vì chuyện gì, nhưng dù có giận cách mấy cũng không nên trút lên đồ ăn như vậy chứ…"

"Tô Tô!"

Chu Hạ Xuyên cuối cùng cũng nổi giận, cao giọng gọi thẳng tên tôi, ánh mắt đầy bất mãn.

"Em bị làm sao thế? Phát điên à?”

"Anh vốn dĩ hôm nay không muốn nói gì với em đâu!"

Chu Hạ Xuyên bực bội đập mạnh đôi đũa xuống bàn, ánh mắt đầy khó chịu:

"Em vừa về đã giữ cái bộ mặt khó chịu đó, giờ còn làm loạn lên như thế này, em rốt cuộc muốn gì?

"Mau xin lỗi Tiểu Sơ ngay!"

Tôi bật cười vì tức giận, hỏi ngược lại:

"Anh bắt tôi phải xin lỗi?"

"Đúng!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Chu Hạ Xuyên trả lời dứt khoát, giọng điệu cứng rắn như thể tôi không có lựa chọn nào khác.

"Chát!"

Không chút do dự, tôi giáng một cái bạt tai thật mạnh vào mặt Chu Hạ Xuyên.

Cùng lúc đó, Giang Lê Sơ hét lên một tiếng.

Nhưng tôi không cho họ cơ hội kịp phản ứng.

Ngay khi Chu Hạ Xuyên còn sững sờ, tôi túm lấy lỗ tai anh ta, dùng hết sức kéo mạnh rồi đẩy thẳng về phía Giang Lê Sơ.

"Hóa ra anh thích xin lỗi đến thế à?"

Tôi lạnh lùng cười, nhân lúc hai người họ còn chưa kịp định thần, túm mạnh cổ áo Giang Lê Sơ kéo xuống.

Tấm áo sơ mi trắng mỏng tang lập tức bị kéo xuống, lộ ra một mảng lớn da thịt trắng nõn.

Tôi nghiến răng, nhìn thẳng vào Chu Hạ Xuyên, từng chữ đều sắc bén:

"Trước khi bắt tôi xin lỗi, anh có định giải thích với tôi không?

"Tại sao cô ta đến đây nấu cơm cho anh mà không mặc nội y?"

Chu Hạ Xuyên cuối cùng cũng nhìn rõ cảnh tượng trước mắt.

Sắc mặt anh ta ngay lập tức tái mét.

"Không mặc sao? Không thể nào!"

Chu Hạ Xuyên không tin nổi, vội vàng liếc xuống người Giang Lê Sơ một lần nữa.

Và rồi.

Khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, anh ta thậm chí còn nuốt nước bọt theo phản xạ.

Mãi đến khi nhận ra mình vừa làm gì, Chu Hạ Xuyên mới giật mình, vội vàng ngước lên nhìn tôi.

Bắt gặp ánh mắt nửa cười nửa không cười của tôi, anh ta bắt đầu hoảng loạn, lắp bắp giải thích:

"Không phải đâu, bảo bối, nghe anh nói đã! Anh cũng không biết tại sao cô ấy không mặc nội y…"

"Cô ấy chỉ là người nấu cơm. Anh chỉ là người ăn cơm thôi!"

Giang Lê Sơ vốn dĩ đang hoảng loạn, vội vàng lấy tay che trước ngực.

Nhưng ngay khi nghe thấy Chu Hạ Xuyên nhanh chóng phủi sạch quan hệ, động tác của cô ta khựng lại.

Cô ta chớp chớp mắt, đôi mắt đỏ hoe, đầy tủi thân nhìn anh ta.

Nhưng Chu Hạ Xuyên lại né tránh ánh mắt cô ta, không dám nhìn thẳng.

Thay vào đó, anh ta siết c.h.ặ.t t.a.y tôi, cố gắng cứu vãn:

"Bảo bối! Anh và cô ấy thật sự chỉ là bạn, tình bạn trong sáng!"

Bạn bè?

Một nam một nữ ở chung một nhà.

Cô ta chỉ mặc một chiếc áo mỏng tang, bên trong hoàn toàn trống trơn.

Mà anh ta lại dám nói đây là tình bạn trong sáng?

Anh ta có thể nói, nhưng tôi không thể tin.

Tôi không biểu cảm mà gạt tay Chu Hạ Xuyên ra, không nói một lời.

Nhưng chính sự im lặng của tôi mới thật sự khiến anh ta hoảng loạn cực độ.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com