Chu Hạ Xuyên gấp đến đỏ mặt, giọng nói cũng trở nên sốt ruột:
"Chúng ta đã bên nhau hơn năm năm rồi, em không hiểu người khác nhưng chẳng lẽ cũng không hiểu anh sao?
"Anh thậm chí còn không xem nổi mấy video gợi cảm trên Douyin, anh là người nghiêm túc đấy!"
"Anh thật sự oan uổng mà! Anh hoàn toàn không biết tại sao cô ấy không mặc… cái đó!"
Chu Hạ Xuyên lúc này đã sắp giơ tay thề độc lên trời, chỉ thiếu chưa nói câu "Nếu anh nói dối thì sét đánh c.h.ế.t anh ngay lập tức!"
Tôi chẳng buồn dây dưa với anh ta nữa, trực tiếp chuyển ánh mắt sang Giang Lê Sơ.
Người phụ nữ từ lúc tôi bước vào nhà đã không ngừng khiêu khích tôi, thậm chí còn dám tuyên bố chủ quyền ngay trong chính căn nhà của tôi.
Giang Lê Sơ siết chặt lấy vạt áo sơ mi, mắt đỏ hoe, trông chẳng khác nào một nạn nhân đáng thương bị tôi chèn ép đến cực hạn.
Cô ta cắn răng, giọng nghẹn ngào nhưng đầy uất ức:
"Chị Tô… Tôi với Hạ Xuyên trong sạch.
"Tôi không muốn giải thích gì cả, chỉ biết rằng kẻ có lòng dạ bẩn thỉu thì nhìn đâu cũng chỉ thấy dơ bẩn mà thôi!"
Câu cuối cùng, cô ta nhấn mạnh từng chữ, rõ ràng là muốn chọc tức tôi.
Tôi cười lạnh, không chút nương tay mà hỏi ngược lại:
"Vậy nghĩa là chiếc nội y trên người cô, là tôi giúp cô cởi ra?
"Hay là tôi ép cô phải mặc một chiếc áo mỏng đến mức gần như trong suốt thế này?
"Hay là chính tôi đã buộc cô phải mặc như vậy, rồi đến đây nấu cơm cho bạn trai tôi ăn?”
"Theo logic của cô, vậy lần sau nếu tôi đẩy cửa bước vào, nhìn thấy hai người trần truồng nằm trên giường, thì chắc cô cũng sẽ bảo là tôi suy nghĩ bẩn thỉu, thực ra hai người chỉ là nằm tâm sự với nhau thôi, đúng không?"
Tôi bước lên, cúi xuống nhìn cô ta từ trên cao, gằn từng chữ:
"Cô nói những lời này, chính cô có tin nổi không?"
Sắc mặt Giang Lê Sơ tái mét, rồi nhanh chóng chuyển sang xanh xám.
Cô ta không ngờ tôi lại bóc trần toàn bộ những chiêu trò của cô ta một cách trực diện, thẳng thắn đ.â.m trúng điểm yếu, khiến cô ta bỗng chốc giống như một con hề lộ tẩy trước mặt mọi người.
Cắn môi thật chặt, Giang Lê Sơ nhìn về phía Chu Hạ Xuyên, cố gắng tìm kiếm sự cầu cứu từ anh ta.
Nhưng ngay khi ánh mắt cô ta chạm vào ánh mắt của Chu Hạ Xuyên, anh ta lại cúi gằm đầu xuống, né tránh.
Khoảnh khắc ấy, tôi có thể nhìn thấy sự tuyệt vọng lóe lên trong mắt Giang Lê Sơ.
Cô ta siết chặt nắm tay, quay lại đối mặt với tôi, nghiến răng nói:
"Tôi có thể khẳng định 100% là tôi với Hạ Xuyên hoàn toàn không có thứ quan hệ dơ bẩn như cô đang nghĩ!"
"Tôi mặc thế này chỉ vì cơ địa của tôi rất đặc biệt! Da tôi cực kỳ nhạy cảm, chỉ cần chạm vào vải sẽ ngứa ngáy, nổi đỏ. Chỉ khi mặc đồ thoáng mát tôi mới không bị đau đớn!"
Giang Lê Sơ run rẩy, gần như gào lên về phía tôi.
"Tôi thậm chí còn nói ra cả chuyện riêng tư của mình rồi! Bây giờ chị hài lòng chưa?!"
Nói xong, như thể không thể chịu đựng nổi thêm một giây nào nữa, cô ta quay người, vừa khóc nức nở vừa chạy ra khỏi nhà.
"Rầm!"
Cánh cửa bị đóng sầm lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Còn Chu Hạ Xuyên, anh ta vẫn cứ sững sờ nhìn theo bóng lưng cô ta, không nhúc nhích.
Mãi một lúc sau, tôi nghe thấy anh ta lẩm bẩm, như thể mới vỡ lẽ điều gì:
"Hóa ra… cô ấy bị bệnh…"
Đầu tôi ong lên một tiếng.
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu, không thể tin nổi nhìn anh ta.
Nhưng Chu Hạ Xuyên lại nghiêm túc nhìn thẳng vào tôi, chân mày nhíu chặt, giọng nói đầy bất bình:
"Tô Tô, tại sao em lại cứ phải hung hăng như vậy?
"Cô ấy đã đáng thương như thế rồi, vậy mà em vẫn còn đ.â.m thẳng vào nỗi đau của cô ấy… Lương tâm em không thấy cắn rứt sao?"
Lương tâm tôi có đau không?
Tôi không biết.
Tôi chỉ biết đầu tôi đau đến mức như có ai đang đập búa vào.
Đặc biệt là khi tôi nhìn vào đôi mắt vừa trong sáng vừa ngu xuẩn của Chu Hạ Xuyên, tôi tức đến mức cả người run rẩy.
Nhưng…
Sợ tôi chưa đủ giận, anh ta còn bồi thêm một câu:
"Một lát nữa, anh nghĩ em nên đi theo anh, đến gặp Tiểu Sơ và xin lỗi cô ấy."
Khoảnh khắc đó.
Toàn bộ sức lực trong tôi hoàn toàn cạn kiệt.
Tôi lặng lẽ đưa tay cầm lấy bát cơm còn lại trên bàn.
Chu Hạ Xuyên nhíu mày, hơi mở miệng, dường như còn muốn nói thêm gì đó.
Nhưng ngay giây tiếp theo.
"Bốp!"
Cả bát cơm bay thẳng vào mặt anh ta!
Hạt cơm dính đầy trên tóc, trên mặt, trên áo anh ta.
Cả căn phòng rơi vào tĩnh lặng c.h.ế.t chóc.
Tôi nhìn anh ta, giọng bình thản nhưng từng chữ đều sắc lạnh:
"Chu Hạ Xuyên, chúng ta chia tay đi."
"Ở bên anh đúng là vết nhơ lớn nhất trong đời tôi."
"Tô Tô, em điên rồi à?!"
Chu Hạ Xuyên hét lên, còn bất mãn hơn cả tôi:
"Anh không đồng ý chia tay!”
"Em hôm nay bị làm sao thế? Vừa về đã gây rối, làm cả nhà loạn cào cào lên!”