Ngươi Cưới Góa Phụ, Ta Gả Chồng Khác.

Chương 9



Mùng chín tháng chín.

 

Từ xưa đã có tục leo núi vào ngày mùng chín tháng chín. Sáng sớm, ta đã bị Lục Kiều Kiều kéo dậy, lôi đi leo núi.

 

Ngoài Khang Ninh Quận Vương và Thần Quận Vương, còn có rất nhiều công tử tiểu thư nhà thế gia cùng tham dự.

 

Thấy ta tới, ai nấy đều né tránh, như thể sợ dính phải vận rủi từ ta.

 

Mọi người vui vẻ leo núi, đến lưng chừng thì ai cũng đã thấm mệt, liền trải chiếu ngồi nghỉ.

 

Đám nha hoàn, tiểu đồng bày biện đồ ăn ra giữa.

 

Thái Tư Nguyệt bê một đĩa điểm tâm đi tới trước mặt Khang Ninh Quận Vương:

 

“Ninh ca ca, đây là điểm tâm muội tự tay làm, huynh nếm thử xem.”

 

Hoàn toàn coi Lục Kiều Kiều như không khí.

 

Lục Kiều Kiều nghiến răng ken két, ta liền ghé tai nàng thì thầm vài câu.

 

Lục Kiều Kiều lập tức bê một chén trà, bước thẳng tới trước mặt Quận Vương:

 

“Tướng công, uống trà đi, đây là thiếp thân đích thân pha.”

 

Tư thế cùng giọng điệu kia, quả thực giống hệt Thái Tư Nguyệt vừa rồi, khiến đám người xung quanh cười nghiêng ngả.

 

Thái Tư Nguyệt tức đến đỏ mặt, vội vàng chạy mất.

 

Lục Kiều Kiều như một con gà trống vừa chiến thắng, vô cùng đắc ý, bởi ta vừa mới nói với nàng rằng: “Hãy đi trên con đường của người khác, để người ta không còn đường để đi.”

 

Không biết từ khi nào, Phó Thần đã đứng cạnh ta:

 

“Nàng giỏi thật đấy.”

 

Hắn thuận tay lấy một miếng điểm tâm đưa cho ta.

 

Ta vì lễ phép nên nhận lấy, cúi đầu nhìn đúng là bánh hoa đào mà ta thích ăn nhất.

 

Ta tự nhủ với bản thân, nhất định chỉ là trùng hợp.

 

Cúi đầu cắn một miếng, hương thơm lan tỏa trong miệng, vậy mà còn ngon hơn cả bánh hoa đào ở ngõ Bách Hoa vài phần.

 

“Ngon không?”

 

Ta đờ đẫn gật đầu.

 

“Đây là bản Quận Vương đích thân làm đấy.”

 

Miếng điểm tâm trong miệng ta bỗng trở nên nuốt không trôi, nhả cũng không xong, mắc nghẹn ngay giữa cổ họng.

 

“Khụ khụ khụ...”

 

Phó Thần định vỗ lưng cho ta, nhưng lại khựng lại rồi thu tay về.

 

Lục Châu lập tức vỗ lưng cho ta, còn hắn thì đưa tới một ly nước.

 

Ta cứ ngỡ là nước, nào ngờ vừa uống vào, lại là canh gà mà còn là canh gà của tiệm mì gà xé sợi ở Đông thành.

 

“Quận Vương, ngài…”

 

Từ lúc lên tới đỉnh núi, thậm chí cho tới lúc xuống núi, tất cả những món ăn xuất hiện trước mặt ta đều là những thứ ta yêu thích ngày thường.

 

Lần này thì có muốn giả vờ không để ý cũng không nổi nữa rồi.

 

Lục Kiều Kiều nói đúng, tên này nhất định là có tình ý với ta!

 

Đến khi trở lại trong thành, ta hẹn hắn vào phủ.

 

Trong thư phòng, hai người mặt đối mặt mà ngồi.

 

“Vì sao?”

 

Phó Thần không còn dáng vẻ phóng đãng như thường, chỉnh tề nghiêm túc:

 

“Trước đây, ta từng thích một cô nương. Muốn chờ có được công danh sự nghiệp rồi mới đến cửa cầu thân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Nhưng chỉ vừa ra ngoài một chuyến, đã bị người khác nhanh chân đến trước.”

 

“Là ai?”

 

Phó Thần thở dài, ánh mắt đầy oán trách mà nhìn ta chằm chằm:

 

“Là nàng.”

 

“Ta? Ngươi thích ta? Sao ta không hề hay biết?”

 

“Lúc ấy còn trẻ ngông cuồng, cứ tưởng bản thân là người tốt nhất. Nghĩ rằng nàng sẽ không coi trọng Tần Trạch.”

 

Nhất Phiến Băng Tâm

Cứ tưởng nữ tử khắp kinh thành đều thích mình, chẳng ngờ nàng lại thật sự gả cho cái tên cẩu nam nhân kia.

 

“Ngài thích ta, vậy tại sao chưa từng xuất hiện trước mặt ta?”

 

“Muốn đợi đến khi có công danh rồi mới xuất hiện.”

 

Ta nhất thời không biết nói gì — đây là suy nghĩ kiểu gì vậy?

 

Không có công danh thì không thể đến gặp ta sao?

 

“Ta là loại nữ nhân ham hư vinh đến thế sao?”

 

Chỉ là lúc ấy Tần Trạch đúng là lựa chọn tốt nhất của ta.

 

“Cho nên ta hối hận rồi, hối hận vì không sớm bày tỏ tâm ý với nàng. Bây giờ... nàng có nguyện ý gả cho ta không?”

 

Phó Thần hỏi đầy cẩn trọng, kẻ xưa nay chẳng để tâm chuyện gì, lúc này hai tay nắm chặt, rõ ràng là đang hồi hộp.

 

Đây là... căng thẳng sao?

 

07

 

“Nói thật lòng, mấy lần gặp mặt gần đây, ta vẫn chưa hiểu rõ con người ngài. Ta cần thời gian.”

 

“Được. Ta có thể đợi.”

 

Nửa năm còn đợi được, đâu ngại thêm vài tháng. Dù sao hiện tại ta đã hoà ly, lần này hắn tự mình ở lại bên cạnh sẽ không để ai giành đi nữa.

 

“Dự Vương và Vương phi sẽ đồng ý sao?”

 

“Chuyện này nàng không cần lo, đó là việc của ta.”

 

Lời nói vô cùng có khí phách không để nữ nhân phải một mình đối mặt với mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu, mới thật sự là nam tử có trách nhiệm.

 

Khi rời đi, hắn còn đặt cây trâm bươm bướm tử ngọc vào tay ta.

 

Sau đó, suốt mấy tháng liền, Phó Thần gần như ngày nào cũng xuất hiện trước mặt ta.

 

Thật ra ta cũng thấy rõ sự kiên định trong mắt hắn.

 

Mối quan hệ giữa chúng ta cũng đã bị đồn khắp kinh thành.

 

Những lời dị nghị không ngoài những câu ta không giữ bổn phận, tư thông với Thần Quận Vương…

 

Đám tiểu thư từng thầm để ý đến Thần Quận Vương lại càng nói năng cay nghiệt hơn, thậm chí còn thuê người kể chuyện trong trà lâu, biến chuyện của ta thành giai thoại để bêu rếu mỗi ngày.

 

Lời mỉa mai rành rành, chỉ còn thiếu chỉ tay vào mặt ta mà mắng thôi.

 

Lục Kiều Kiều tức đến mức đập phá không ít sạp kể chuyện rồi.

 

Tần Trạch cũng tìm đến cửa.

 

“Sở Ninh Nguyệt, vì sao nàng cứ dây dưa không dứt với Thần Quận Vương? Hắn không phải là kẻ mà nàng có thể vọng tưởng tới!”

 

“Lục Châu, tiễn khách.”

 

“Nàng… đừng có được đằng chân lân đằng đầu. Ta hạ mình đến tận cửa, đã là ban ân cho nàng rồi! Còn dám dây dưa với Thần Quận Vương, đợi đấy mà xem người ta chỉ trỏ sau lưng nàng! Đừng mong có kết cục gì tốt đẹp!”

 

Lục Châu lập tức gọi mấy tiểu đồng đến, thẳng tay đánh cho Tần Trạch một trận rồi ném ra ngoài.

 

“Phi! Một tên quan tam phẩm như ngươi, dám đến phủ nhị phẩm của chúng ta mà bảo là ‘hạ mình’? Chính ngươi mới là kẻ không biết xấu hổ!”

 

Tần Trạch sợ mất mặt, bò dậy rồi phất tay áo bỏ đi.