Có lẽ ánh mắt mỉa mai của ta đã chọc giận hắn, hắn đập mạnh tay xuống bàn, đứng phắt dậy: “Ninh Nguyệt, nàng trước nay không phải là người thiển cận như vậy! Tình Tuyết không giống những người khác.”
Ta lại chậm rãi nhấp một ngụm trà, thong thả cất lời:
“Có gì mà không giống? Cùng là ân nhân cứu mạng, trong lòng ngươi cũng phân chia được cao thấp sao?”
“Huống hồ, một tháng trước, Hoàng thượng đã hạ chỉ, dặn dò phải an trí chu toàn cho gia quyến của những quan viên tử nạn vì lũ lụt Giang Nam, còn cấp phát hậu lễ chu toàn, đủ để họ sống yên ổn cả đời.”
Tình Tuyết mất phu quân, đúng là số phận đáng thương, nhưng về chuyện ăn mặc chi tiêu, tuyệt đối không đến mức thiếu thốn.
Bị lưu manh quấy rối thì đã sao?
Đến nha môn Kinh Triệu Doãn trình báo, nàng là goá phụ của công thần, Kinh Triệu Doãn đâu dám làm ngơ.
Nếu vậy vẫn chưa yên tâm, thì Tần phủ còn có phủ binh, điều người đến bảo vệ cũng đâu có gì khó.
“Tần phủ có thể cho bạc, cho người, sao nhất định phải đón nàng ta vào phủ?”
“Hơn nữa lại còn là danh phận bình thê?”
“Thế còn thể diện của ta để ở đâu?”
Một câu nói của ta khiến Tần Trạch nghẹn họng trong chốc lát, nhưng không bao lâu sau hắn liền phản bác.
“Nàng ấy là nữ tử mang thai, trong nhà chỉ có một bà bà già yếu, không nơi nương tựa, bị người ức hiếp, sống khổ biết bao nhiêu.”
“Trong bụng nàng ấy còn là huyết mạch của Truyền Cẩn, ta không thể trơ mắt nhìn thê tử và cốt nhục của ân nhân chịu khổ.”
Trong mắt hắn, đón người vào phủ là cách sắp xếp ổn thỏa nhất.
Một nữ tử nếu cứ ở lại Tần phủ mãi, sớm muộn cũng khiến người đời dị nghị.
Ban đầu, nàng ta vốn định để bà bà ta nhận làm nghĩa nữ, tức là nghĩa muội của Tần Trạch. Đợi ngày sinh nở xong, nếu muốn tái giá, Tần phủ sẽ đứng ra lo liệu cả sính lễ.
Nhưng Tình Tuyết đã quỳ xuống cầu xin Tần Trạch, nói rằng nàng một lòng với Truyền Cẩn, không muốn tái giá, nếu không vì đứa con trong bụng là cốt nhục duy nhất của Truyền Cẩn, nàng đã sớm đi theo phu quân rồi.
Nàng xin Tần Trạch ban cho một thân phận danh nghĩa là thiếp, để có thể yên ổn sống nốt quãng đời còn lại, tuyệt đối không khiến ta phiền lòng.
Những chuyện này đều là Lục Châu dò la được.
Không ngờ là — Tần Trạch lại đồng ý.
Mà chẳng phải là thân phận thiếp, vì hắn cho rằng như vậy sẽ làm nhục Truyền Cẩn, lại khiến Tình Tuyết chịu ấm ức.
Hắn thấy rằng, ban cho nàng vị trí bình thê thì thích hợp hơn.
“Chức vị bình thê chỉ là hữu danh vô thực, cũng không ảnh hưởng gì đến Tần phủ, sao nàng lại không đồng ý?”
Ta cười khẩy:
“Phải rồi, đối với Tần phủ thì không ảnh hưởng gì. Nhưng Tần Trạch, ngươi đã từng nghĩ đến ta chưa?
Ngày thành thân, còn chưa kịp động phòng, ngươi đã rời đi. Một đi là nửa năm, lúc trở về thì bên cạnh đã có nữ nhân khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngươi có biết người trong kinh thành đã cười chê ta thế nào không?”
Một câu ấy khiến Tần Trạch thoáng chột dạ, nhưng chẳng bao lâu lại trở nên cứng rắn.
“Nàng xưa nay không để tâm đến ánh mắt người đời. Tình Tuyết chỉ cần một danh phận hư danh, sau này giải thích rõ ràng là được.”
“Mẫu thân cũng đã đồng ý rồi.”
Mọi thứ đã chuẩn bị xong, chỉ còn ta không chịu gật đầu, khiến hắn có phần bực bội.
“Tình Tuyết chỉ cầu một chốn dung thân, một danh phận hữu danh vô thực mà thôi. Nàng còn lo lắng điều gì? Nàng ta tuyệt đối không làm lung lay địa vị của nàng.”
Hừ, ta là nữ nhân, dĩ nhiên hiểu lòng nữ nhân.
Tình Tuyết mang tâm tư gì, ta nhìn thấu rõ ràng.
Nếu đã treo danh phận bình thê lên người, nàng ta liệu có cam tâm chỉ giữ hư danh đó mãi?
Ngày tháng bên nhau lâu dài, Tần Trạch còn nhớ nổi nàng ta là thê tử của ân nhân ư?
Hoa dưới trăng, cảnh xuân ý động, không lăn lộn với nhau mới là lạ.
Những trò vặt vãnh như thế, ta lười vạch trần mà thôi.
Từ lúc ta quyết định hòa ly, chuyện giữa hai người bọn họ, đã chẳng liên quan gì đến ta nữa rồi.
Ta đã nhìn rõ, mẫu thân chồng chắc hẳn cũng nhìn rõ, chỉ là không nỡ làm mất mặt nhi tử mà thôi.
Chỉ riêng kẻ trước mắt này, lại không nhìn ra được, chắc là lúc ở Giang Nam đã bị nước làm úng đầu rồi.
Thấy nói mãi không thông, Tần Trạch bực bội không thôi: “Chuyện này nàng không cần lo nữa, ta sẽ để mẫu thân chủ trì.”
Nói xong, hắn liền muốn hất tay áo bỏ đi.
“Đứng lại, ký vào cái này trước đã.”
03
Nhất Phiến Băng Tâm
Tần Trạch thuận theo ánh mắt ta nhìn đến tờ hoà ly thư đặt trên bàn.
“Ninh Nguyệt, nàng điên rồi sao? Nàng thực sự muốn hoà ly?”
“Ta đã ký rồi, ngươi cũng ký đi. Chúng ta chia tay trong yên ổn.”
Hắn ngơ ngác nhìn ta: “Vì sao?”
“Ngươi rõ ràng biết lý do.”
Hắn không hiểu, hắn tức giận: “Chỉ vì chuyện nhỏ nhặt này thôi sao?”
“Tần Trạch, ta muốn ăn mì gà xé sợi ở tiệm phía Đông thành.”
“Hử?”