Chủ đề thay đổi quá đột ngột, Tần Trạch nhất thời không theo kịp.
Còn chưa kịp phản ứng, nha hoàn hầu hạ Tình Tuyết đã hớt hải chạy vào.
“Đại nhân, không hay rồi! Tình Tuyết nương tử động thai khí, xin ngài mau đến xem!”
Tần Trạch vừa nghe liền hoảng hốt: “Sao lại thế? Đã truyền phủ y chưa?”
Vừa lo lắng hỏi dồn, hắn vừa quay người chạy thẳng ra khỏi viện của ta, không ngoảnh đầu lại.
“Không biết nắp quan tài của Tống Truyền Cẩn liệu có đậy nổi không nữa.”
Nhất Phiến Băng Tâm
Tần Trạch nghe vậy, thân hình cứng lại trong chốc lát, nhưng cuối cùng vẫn rời đi.
Lục Châu lo lắng gọi: “Phu nhân?”
“Sau này cứ gọi ta là tiểu thư thôi.”
Ta nhìn theo bóng hắn rời đi, đứng hồi lâu, rồi khẽ thở dài một tiếng.
Ngay cả bản thân hắn có lẽ cũng không nhận ra, sự quan tâm dành cho Tình Tuyết đã vượt xa ta từ lúc nào.
“Cất hoà ly thư đi, mai mời hắn đến ký.”
Hai canh giờ sau, có tiểu nha đầu ở bên ngoài thì thầm bàn tán, nói rằng Tần Trạch đích thân sắc thuốc an thai cho Tình Tuyết, còn ngồi canh bên giường không rời, mọi việc đều tự tay làm.
Ta biết những lời này là cố tình để ta nghe thấy.
Chỉ tiếc là — tính toán sai rồi, ta đã không còn bận lòng nữa.
Nhưng ta cũng không phải hạng dễ bắt nạt. Ăn bổng lộc của ta, lại quay đầu bán chủ — muốn c.h.ế.t chắc rồi.
“Người đâu, kéo hai con nha đầu lắm chuyện kia ra đánh năm mươi trượng, rồi bán đi.”
“Phu nhân tha mạng!”
Lục Châu phì một tiếng: “Lũ ăn cháo đá bát, đáng kiếp!”
Từ đó về sau, đám tiểu đồng đi ngang qua viện của ta đều tránh né mà đi đường vòng, ánh mắt liếc nhìn đầy ẩn ý.
Xem ra là cho rằng ta đã thất thế.
Dìm kẻ yếu, nâng kẻ mạnh — chuyện thường thấy trong chốn cổng cao cửa lớn này mà thôi.
Sắp đến giờ dùng bữa tối, phu nhân phái người đến truyền ta.
Ta biết bà có ý gì, liền cũng đi.
Lời bà khuyên nhủ cũng chẳng khác gì Tần Trạch, ta nghe tai này lọt qua tai kia, chẳng bận tâm.
“Ninh Nguyệt, con cứ đồng ý đi, mẫu thân chỉ nhận một mình con là con dâu thôi.”
“Lão phu nhân, ta đã quyết định hoà ly với Tần Trạch.”
Vì thế, ta thậm chí không còn gọi bà là ‘mẫu thân’.
“Cái gì? Chỉ chút chuyện cỏn con như vậy, sao con lại phải làm lớn chuyện đến thế? Con với Trạch nhi là thanh mai trúc mã cơ mà!”
“Lão phu nhân không cần khuyên nữa, ý ta đã quyết.”
“Ngươi…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bà tức đến mức tay run lẩy bẩy, không ngờ ta lại làm bà mất mặt như thế.
Trước đây khi còn được Tần Trạch sủng ái, bà nhắm một mắt, mở một mắt, còn mong ta sớm sinh cháu nối dõi cho Tần gia.
Giờ ta trái ý bà, bà liền đem tất cả bất mãn ngày xưa ra phát tiết, lời lẽ cay nghiệt không sao kể xiết.
Ta giả vờ không hiểu sắc mặt khó coi của bà.
Đã đến nước này còn nói chuyện hoà ly, ta há lại phải nể mặt bà nữa sao?
Một người mẹ cưng con như mạng, trước kia nể mặt Tần Trạch nên ta còn nguyện kính trọng mấy phần.
Còn bây giờ ư?
Một người mang tâm bệnh ái tử như bà, cứ theo nhi tử quý báu của bà, cùng tân tức phụ mà sống đi.
Chưa đến ngày mai, trăng đã treo cao giữa trời, Tần Trạch mang hơi rượu đến phòng ta.
Ánh mắt hắn sâu lắng, đầy thâm tình: “Ninh Nguyệt, ta biết hôm đại hôn liền rời đi là khiến nàng chịu ấm ức. Đêm nay xem như đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, được không?”
Vừa nói vừa đưa tay muốn nắm lấy tay ta.
Hắn cho rằng vì chuyện ấy mà ta canh cánh trong lòng nên mới giận dỗi.
Ta nghiêng người né tránh, không để hắn chạm vào một chút nào, ánh mắt tràn đầy chán ghét, còn dùng khăn tay lau mạnh bàn tay mình như thể vừa bị dơ bẩn.
“Ta thấy mình ấm ức, cho nên mới muốn hoà ly.”
Động tác chán ghét của ta khiến mắt hắn đỏ lên, nét mặt cũng trở nên vặn vẹo:
“Sở Ninh Nguyệt, nàng nhất định phải làm ầm lên như vậy sao? Ta đã nói sẽ bù đắp cho nàng, nàng còn muốn thế nào nữa?”
Có lẽ thấy giọng mình quá lớn, hắn lại dịu xuống: “Chúng ta… đừng hoà ly, được không?”
Trông chẳng khác gì một con ch.ó lớn đáng thương.
Ta vẫn thờ ơ như cũ: “Hoà ly thư, ngươi ký đi thôi.”
Nói trong lòng không đau, là giả.
Hai đời người, Tần Trạch cũng xem như mối tình đầu của ta.
Mười mấy năm gắn bó, một sớm phải nhổ tận gốc khỏi tim, sao có thể không để lại một cái hố sâu rướm máu?
Nhưng hắn là một cái gai, càng để lâu càng đ.â.m sâu — đau đến mấy, cũng phải nhổ ra, nếu không sẽ là họa lớn về sau.
“Nàng đã thay đổi rồi, nàng không còn là Ninh Nguyệt dịu dàng hiểu chuyện của ta nữa.”
“Ngươi nói ta thay đổi, vậy ngươi thì sao? Ngươi biết rõ, trong mắt ta, không dung được cát bụi.”
“Bụi gì chứ? Ta chỉ yêu một mình nàng thôi mà.”
“Vậy còn Tình Tuyết?”
“Nàng ấy… nàng ấy…”
Hắn không thể nói nên lời, chỉ buông lời lẩm bẩm đầy uể oải: “Chúng ta… sao lại thành ra thế này?”
“Ta… ta chỉ là muốn báo ân mà thôi…”
Bị Lục Châu và Lục Ý đẩy ra khỏi cửa, hắn mới lảo đảo rời khỏi viện của ta.