Ngươi Cưới Góa Phụ, Ta Gả Chồng Khác.

Chương 5



04

 

Sáng sớm hôm sau.

 

Phu nhân hạ mình đến viện của ta, phía sau còn dẫn theo Tần Trạch, ồ, dĩ nhiên còn có cả Tình Tuyết.

 

“Ninh Nguyệt, mẫu thân hỏi con lần nữa — con thật sự không nguyện ý để Tình Tuyết vào cửa sao?”

 

Ta lắc đầu: “Không nguyện ý.”

 

Tần Trạch quát lớn: “Ninh Nguyệt…”

 

Nét mặt Tình Tuyết đã đầy nước mắt, nàng ta lập tức quỳ xuống trước mặt phu nhân:

 

“Lão phu nhân, đều là lỗi của Tình Tuyết, Tình Tuyết sẽ rời khỏi phủ ngay, không để phu nhân đau lòng thêm nữa.”

 

Tần Trạch vội kéo nàng ta đứng dậy: “Tình Tuyết, nàng đứng lên, chuyện này không liên quan đến nàng.”

 

“Ninh Nguyệt, Tình Tuyết đang mang thai, sao lòng nàng có thể sắt đá như thế?”

 

“Phải, ta lòng dạ sắt đá, ta ghen tuông, cho nên xin mời ký vào hoà ly thư đi.”

 

Phu nhân giận đến run người: “Ngươi thật sự muốn hoà ly? Không hối hận sao?”

 

Ta kiên quyết: “Không hối hận.”

 

“Trạch nhi, cùng nàng ta hoà ly! Rồi sẽ có ngày nó phải hối hận!”

 

“Tần phủ chúng ta không cần ngươi! Để xem một kẻ bị ruồng bỏ như ngươi, ai dám rước về làm vợ!”

 

Tần Trạch không cam lòng: “Mẫu thân?”

 

“Ngày hôm nay nếu con không chịu hoà ly, mẫu thân, mẫu thân sẽ…”

 

Bà làm bộ như sắp ngất xỉu.

 

Tình Tuyết hoảng hốt bước lên đỡ lấy bà: “Lão phu nhân, người giữ gìn sức khỏe, đều là lỗi của Tình Tuyết.”

 

Rồi nàng ta liền quỳ xuống trước mặt ta:

 

“Phu nhân, xin người… xin người đừng hoà ly với Trạch ca ca… không, với Tần đại nhân. Vì ta không đáng đâu, ta lập tức rời đi, sẽ không xuất hiện trước mặt người nữa.”

 

Nói rồi liền quay người bỏ chạy, nhưng mới chạy được vài bước, còn chưa ra khỏi viện, đã ôm bụng, đau đớn ngồi sụp xuống:

 

“A… đau quá…”

 

Ánh mắt Tần Trạch đỏ rực, trừng thẳng vào ta: “Giờ thì nàng vừa lòng rồi chứ? Ta ký! Rồi nàng sẽ phải hối hận!”

 

Lục Châu đưa bút tới, Tần Trạch ký tên mình lên hoà ly thư, rồi bế Tình Tuyết lên, vừa gọi đại phu vừa rời đi.

 

“Lục Châu, đến Sở phủ, bảo mẫu thân phái người tới đưa của hồi môn về.”

 

Lục Châu rơm rớm nước mắt vội vàng rời đi.

 

Nàng sợ đến chậm, của hồi môn của ta sẽ bị Tần phủ giữ lại.

 

“Lục Ý, đi gọi mấy tiểu đồng đến, lấp giếng trong viện lại.”

 

Nữ nhi nhà quan lại xuất giá, bên nhà mẹ đẻ sẽ cho đào một cái giếng trong viện của nhà chồng, tượng trưng cho khí phách.

 

Ngươi xem, con gái nhà ta uống nước giếng nhà mình, ăn mặc chi tiêu đều dùng của hồi môn mang theo, không ăn bát cơm nào, không uống ngụm nước nào của nhà các ngươi — các ngươi dựa vào đâu mà dám khinh rẻ con gái ta?

 

Giếng vừa lấp, toàn bộ Tần phủ đều hiểu — ta thật sự muốn hoà ly rồi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mẫu thân đến rất nhanh, vừa gặp ta đã ôm chầm lấy ta mà khóc.

 

“Con ta chịu ấm ức rồi.”

 

“Mẫu thân, không sao đâu, sau này nữ nhi sẽ luôn ở bên người.”

 

“Để ta đi tìm bọn họ lý lẽ một trận.”

 

“Không cần nữa đâu, chúng ta đi thôi. Về sau chuyện hôn nhân nam nữ, nữ nhi không muốn dính líu gì nữa.”

 

Ta ngăn mẫu thân lại, giận dữ vì những kẻ không đáng, không đáng chút nào.

 

Mẫu thân mang theo không ít người tới.

 

Khi xưa ta gả đi, là thập lý hồng trang; nay, từng món sính lễ ngày đó đều được mang về hết.

 

Người được cử đến nha môn Kinh Triệu Doãn cũng đã lập hồ sơ, hoà ly là chuyện đã định, tuyệt đối không thể thay đổi.

 

Chỉ trong chốc lát, ta liền trở thành đề tài trà dư tửu hậu của kinh thành.

 

05

 

Đặc biệt là những nữ tử từng thầm mến Tần Trạch, thấy kết cục của ta hôm nay, ai nấy đều cười vui vẻ hơn hẳn.

 

Chỉ là, những chuyện đó, ta không để tâm.

 

Phụ thân ta là Ngự sử nhị phẩm, chức quan không hề nhỏ. Trên ta còn một vị ca ca đã thành thân, tẩu tử tính tình ôn hoà, đối với ta cũng rất tốt.

 

Ta muốn lấy lòng một người thật ra rất dễ, chưa xuất giá, quan hệ với tẩu tử cũng đã vô cùng thân thiết.

 

Vậy nên tẩu tử cũng rất đau lòng khi biết ta hòa ly, hoàn toàn không có ý kiến gì với việc ta ở lại nhà mẹ đẻ.

 

Thậm chí còn cùng người quản sự điểm danh từng vị công tử thích hợp trong các phủ để ta chọn lựa.

 

Bằng hữu thân thiết là Lục Kiều Kiều tới cửa, chỉ tay vào mũi ta mắng:

 

“Muội bị ngốc à? Bị ức h.i.ế.p cũng không biết lên tiếng! Cứ thế mà hoà ly, chẳng phải quá tiện nghi cho đôi cẩu nam nữ kia sao?”

 

Ta nhún vai: “Vậy tỷ bảo ta nên làm gì?”

 

“Dĩ nhiên là muội phải viết hưu thư, đuổi hắn đi! Loại cẩu nam tử đó, giữ thể diện cho hắn làm gì?”

 

“Kiều Kiều ngoan, đừng giận nữa. Giờ mấy người đó đã chẳng còn liên quan gì tới ta rồi.”

 

“Không được! Ta nuốt không trôi cục tức này.”

 

“Trước khi đến đây ta đã chặn Tần Trạch ngoài cổng Bộ Công, mắng hắn một trận rồi, mà vẫn chưa thấy hả dạ!”

 

“Ta phải đến cổng Tần phủ mắng tiếp cho đã!”

 

Ta vội vàng ngăn nàng ấy lại:

 

“Tỷ không cần thể diện nữa sao? Để người ta nói tỷ là phu nhân chua ngoa đanh đá à?”

 

“Ta…”

 

Thể diện thì vẫn phải giữ, dù sao Lục Kiều Kiều cũng là người có thân phận.

 

Nàng hậm hực nói: “Vậy thì muội nhất định phải gả cho người tốt hơn, khiến cái tên cẩu nam nhân kia tức c.h.ế.t mới được!”

 

“Ta đi tìm giúp muội!”

 

Nói xong lại hùng hổ rời đi, nàng ấy quả thực là người nóng nảy mà.

Nhất Phiến Băng Tâm