Ngươi Cưới Góa Phụ, Ta Gả Chồng Khác.

Chương 6



Ta đứng nguyên tại chỗ, mỉm cười tiễn nàng đi. Có một tri kỷ như vậy, ta đã thấy rất mãn nguyện rồi.

 

“Tiểu thư, người còn cười được sao…”

 

“Vui chứ.”

 

Hòa ly rồi, cuộc sống của ta chẳng bị ảnh hưởng gì cả.

 

Cũng không hẳn, vẫn có thay đổi — chỉ là buổi sáng ta đi thỉnh an mẫu thân, không còn phải đối diện với bà bà kia nữa, tâm tình dĩ nhiên dễ chịu hơn nhiều.

 

Ba ngày sau.

 

“Tiểu thư, cái người họ Tần kia đến rồi.”

 

Ta bước ra cổng lớn, không cho hắn vào phủ.

 

Tần Trạch ngồi trên lưng ngựa, từ trên cao nhìn xuống ta:

 

“Nàng có hối hận không?”

 

“Chưa từng.”

 

Lúc ấy, một gia nhân của Tần phủ vội vàng chạy tới:

 

“Đại nhân, Tình Tuyết nương tử động thai khí rồi!”

 

Tần Trạch liền vội vã giục ngựa rời đi.

 

Hắn vừa đi, Lục Kiều Kiều liền tới, nhảy xuống từ xe ngựa, vừa nhìn thấy bóng lưng Tần Trạch liền quát:

 

“Muội còn gặp cái tên cẩu nam tử ấy làm gì? Mau tới đây xem mấy người ta chọn cho muội đi!”

 

Ta đau đầu, bị tẩu tử quấn lấy xem hết tranh vẽ các nam tử cũng đủ mệt rồi, còn xem nữa ư?

 

Nhưng Lục Kiều Kiều chẳng thèm bận tâm điều đó, cứ thế giới thiệu từng người một, chỉ mong có thể sớm gả ta đi lần nữa.

 

“Ta là người đã hòa ly, người ta vốn dĩ sẽ chẳng để tâm đâu.”

 

Lục Kiều Kiều trừng mắt: “Bọn họ dám à?”

 

“Quận Vương phi của chúng ta oai phong thật đấy.”

 

Lục Kiều Kiều chính là chính thê của Khang Ninh Quận Vương.

 

“Muội còn cười được à?”

 

“Không cười, không cười… ta xem đây.”

 

Nửa canh giờ sau.

 

“Chỉ nhìn tranh vẽ cũng chẳng thấy rõ gì, chúng ta phải gặp người thật mới được.”

 

“Vừa khéo mấy ngày nữa Vương phủ của Dự Vương có mở yến thưởng cúc, chúng ta cùng đi đi.”

 

Nàng không cho ta cơ hội từ chối, đến ngày ấy, ép ta ngồi yên để nàng trang điểm suốt một canh giờ, rồi kéo ta lên xe ngựa.

 

Vì không muốn mẫu thân lo lắng, ta đành đi theo.

 

Tại yến thưởng cúc.

 

Những tiểu thư nhà danh môn không ngừng chỉ trỏ về phía ta, lời cười cợt chẳng ngớt vang vào tai.

 

Lục Kiều Kiều giận đến mức muốn phát tác, bị ta ngăn lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Ta vốn là người đã hòa ly, cứ để bọn họ nói đi, cũng chẳng rớt miếng thịt nào.”

 

“Hừ! Mấy kẻ tiện nhân lắm mồm ấy, xứng đáng bị ế chồng!”

 

Nàng kéo ta đến một góc lương đình, cùng ngắm cúc uống trà.

 

“Muội nhìn bên kia đi, xem có ưng ai không?”

 

Phía bên kia đình, các công tử thế gia đang tụ họp, bàn chuyện thơ ca thư hoạ, phong cảnh cũng rất đẹp mắt.

 

“Không phải ta chọn người ta, mà là người ta có chịu chọn ta hay không.”

 

“Nhưng muội cũng phải chọn đi chứ, ta nhất định sẽ chọn cho muội một người còn tốt hơn hắn.”

 

Chữ “hắn” là ai, cả hai chúng ta đều hiểu rõ.

 

Lục Kiều Kiều giới thiệu từng người một cho ta, chẳng biết nàng đứng xa như vậy mà sao vẫn nhận ra ai với ai.

 

Còn ta thì nghe tai này, lọt tai kia, chẳng để tâm gì mấy.

 

Nhất Phiến Băng Tâm

Ở thời đại phong kiến coi trọng trinh tiết này, dù chưa từng động phòng, thì ta vẫn từng là phụ nhân nhà họ Tần.

 

Ta hiểu rõ thân phận mình, tái giá sau khi hòa ly? Khả năng là cực kỳ nhỏ.

 

Vài tiểu thư trẻ tuổi đi ngang qua, thấy ta đang ngồi ở lương đình liền cố tình lại gần, lớn giọng cười cợt.

 

“Nghe nói, Tần đại nhân với vị bình thê kia đúng là như keo như sơn, ân ái lắm đấy!”

 

“Đúng vậy, mấy hôm trước ta còn thấy họ dạo chợ đêm cùng nhau cơ mà. Cái cách Tần đại nhân che chở cho nữ nhân kia, ôi chao, khiến người khác ghen tị c.h.ế.t đi được!”

 

“Ây, có người ấy à, đúng là số khổ. Ngày thành thân đã phải thủ tiết, rồi còn bị hòa ly, rốt cuộc cũng chỉ là nhường chỗ cho người khác thôi.”

 

“Thủ tiết nửa năm, cuối cùng lại thua một quả phụ bụng lớn, mất mặt c.h.ế.t đi được!”

 

Lục Kiều Kiều đập mạnh bàn:

 

“Các ngươi nói đủ chưa? Nữ nhân nhiều chuyện thì sớm muộn cũng bị trói mà vả miệng, biết chưa hả?”

 

Vài người kia nghe vậy liền nhanh chóng bỏ chạy, dù sao cũng không dám đắc tội với Quận vương phi, bị phạt cũng chỉ biết chịu đựng.

 

“Ối chà, ai chọc giận Quận vương phi của chúng ta thế này?”

 

Một nam tử mặc một thân y phục đỏ thẫm, phong lưu ngạo nghễ bước tới, ngồi xuống bên cạnh Lục Kiều Kiều, đối diện với ta.

 

Ta nhận ra hắn — là tiểu công tử của Dự Vương gia, Phó Thần, tức Thần Quận Vương.

 

“Đám nữ nhân kia thật phiền, miệng chó thì làm sao nhả được ngà voi.”

 

“Đã biết rõ còn tức giận làm gì?”

 

Sau đó hắn quay sang ta, cười cợt nói:

 

“Chúc mừng tiểu thư đã thoát khỏi hố lửa.”

 

“Đa tạ.”

 

Lục Kiều Kiều hừ lạnh một tiếng: “Câu này của ngươi, lần đầu tiên ta thấy ngươi nói đúng.”

 

“Ninh Nguyệt nhất định sẽ gả cho người còn tốt hơn cái tên cẩu nam nhân kia gấp trăm lần.”

 

“Ta đồng tình.”

 

Phó Thần liếc nhìn ta một cái, trong mắt ẩn chứa thâm ý, chỉ là ta không quá hiểu ánh mắt đó mang hàm ý gì.