Ngươi Cưới Góa Phụ, Ta Gả Chồng Khác.

Chương 7



Đột nhiên, có người hô to một tiếng:

 

“Tần đại nhân dẫn theo bình thê đến rồi!”

 

Tức thì mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía ta, ai nấy đều mong chờ được xem trò hay.

 

Tần Trạch nửa ôm lấy Tình Tuyết, dáng vẻ như đang cố tình làm khó dễ, đứng ngay trước mặt ta.

 

Tình Tuyết dựa sát vào hắn, dáng vẻ ngoan ngoãn mềm mại, nhìn vô cùng ngọt ngào.

 

Ánh mắt nàng ta nhìn ta, lại mang theo vài phần thị uy khiêu khích.

 

Muốn xem ta đau khổ khóc lóc? Hối hận khôn nguôi?

 

Một biểu cảm ta cũng lười bố thí!

 

“Là ai cho bọn họ vào đây vậy?”

 

Phó Thần đột nhiên lên tiếng, một tiểu đồng lập tức đáp lời:

 

“Là lão phu nhân Tần phủ có nhận được thiệp mời từ Vương phủ chúng ta.”

 

“Về sau, thiệp mời của Dự Vương phủ, không được gửi đến Tần phủ nữa.”

 

Lúc này Tần Trạch mới chú ý đến Phó Thần đang ngồi đối diện ta.

 

Hắn lập tức buông Tình Tuyết ra, mặt đầy giận dữ, chỉ tay về phía ta:

 

“Sở Ninh Nguyệt! Thảo nào nàng một mực đòi hoà ly với ta, thì ra là nàng nhắm vào Thần Quận Vương! Đúng là nữ nhân không giữ tròn đạo nghĩa!”

 

Nghe hắn nói cứ như ta là kẻ tư tình vụng trộm vậy.

 

Tình Tuyết thì chen vào đổ thêm dầu vào lửa:

 

“Tỷ tỷ à, tỷ đã từng gả cho Trạch ca ca rồi, sao còn có thể vọng tưởng bước vào vương phủ chứ?”

 

Ý tứ chính là: ta không biết tự suy xét thân phận mình.

 

“Trong bụng tự có suy nghĩ dơ bẩn, thì cũng đừng đem người khác ra đo theo lòng mình.”

 

“Tương lai của ta thế nào, gả cho ai, không phiền hai vị phải bận tâm.”

 

Thấy ta thản nhiên không chút hổ thẹn, Tần Trạch cũng dịu giọng xuống:

 

“Ninh Nguyệt, chỉ cần nàng nhận sai, ta sẽ thu lại hoà ly thư, nàng vẫn là chính thất của Tần phủ.”

 

Hắn không hề trông thấy ánh mắt căm tức và bất an của Tình Tuyết, nhưng ta thì nhìn rõ rành rành.

 

“Không cần.”

 

“Miệng lưỡi cứng rắn thì có lợi gì cho nàng?”

 

Phó Thần sầm mặt lại, không cho hắn thêm cơ hội mở miệng:

 

“Đuổi bọn họ ra ngoài.”

 

Nhất Phiến Băng Tâm

Tần Trạch không dám tin: “Thần Quận Vương?”

 

“Cút.”

 

Sắc mặt Tần Trạch lập tức sa sầm.

 

Những năm qua hắn dựa vào hào quang của phụ thân, chưa từng có ai dám nặng lời với hắn, ngay cả bệ hạ cũng luôn hòa nhã với hắn.

 

Nhưng người này… hắn không dám đắc tội, đành kéo Tình Tuyết rời đi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Thật là, thứ mèo chó gì cũng mò đến, đúng là làm mất hết cả nhã hứng.”

 

Phó Thần thấy ta không có phản ứng gì, mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

 

“Tiểu thư đừng buồn, tên nam nhân nhu nhược không có chính kiến như vậy, rời xa hắn là điều tốt.”

 

“Đa tạ Thần Quận Vương đã an ủi.”

 

Tần Trạch ấy à, cái lỗ tai mềm đến độ chẳng còn hình thù nữa rồi.

 

Lục Kiều Kiều nhìn ta, rồi lại nhìn Phó Thần.

 

“Phó Thần, ngươi hai mươi mấy tuổi rồi còn chưa thú thê, hay là cưới Ninh Nguyệt đi?”

 

Ta kinh ngạc: “Kiều Kiều, đừng nói bừa.”

 

Phó Thần thì vẫn cái dáng vẻ ngả ngớn như thường, nhưng ánh mắt nhìn ta lại nghiêm túc lạ thường:

 

“Được đấy. Không biết ý của Sở tiểu thư thế nào?”

 

Ta giả như không nghe thấy: “Quận vương nói đùa rồi.”

 

Dự Vương phủ là nơi thế nào chứ?

 

Đó là phủ của đệ đệ bệ hạ, nhà ấy sao có thể để tiểu công tử cưới một phụ nhân từng hòa ly như ta?

 

06

 

Không ngờ, ngay ngày hôm sau sau yến thưởng cúc, Phó Thần đã theo ca ca đến Sở phủ.

 

Lúc đó ta đang luyện chữ trong thư phòng, vừa ngẩng đầu đã thấy họ bước vào.

 

“Thần Quận Vương sao lại tới đây?”

 

Còn chưa kịp để ca ca ta mở miệng, Phó Thần đã giành nói trước:

 

“Ta đến để luận bàn cờ vây với Hoài Ngọc huynh.”

 

Ta nhìn về phía ca ca Sở Hoài Ngọc, huynh là một kẻ chơi cờ vụng về nổi danh, có thể bàn luận cờ nghệ với ai?

 

Ca ca ta chỉ khổ sở cười gượng, bị kéo về mà chẳng biết làm sao.

 

Trước nay huynh ấy nào đã từng giao thiệp gì với Thần Quận Vương, ai mà ngờ được người này lại tự nhiên đến mức ấy.

 

Vài ngày sau đó, Thần Quận Vương gần như ngày nào cũng đến, khiến mẫu thân và tẩu tử cũng bắt đầu sinh nghi.

 

“Thần Quận Vương có phải đã để ý con rồi không?”

 

“Mẫu thân, tẩu tử, sao có thể chứ.”

 

“Sao lại không thể? Con gái của ta như một đóa hoa, gả cho một tên công tử ăn chơi như hắn, cũng vẫn là dư sức.”

 

Trong mắt người đời, Thần Quận Vương chính là kiểu ăn chơi phóng túng điển hình, chuyện ăn uống, cờ bạc, thanh lâu kỹ viện, thứ gì cũng tinh thông.

 

Dự Vương phủ có thế tử chống đỡ, hắn không cần gánh vác trọng trách gia tộc, thế nên mới bị nuông chiều đến hư hỏng.

 

“Mẫu thân, đó là Dự Vương phủ mà.”

 

“Mẫu thân sẽ cho người đi dò hỏi thêm về nhân phẩm của Thần Quận Vương.”

 

Nếu đúng là kẻ trăng hoa lăng nhăng, thì tuyệt đối không thể gả.

 

Ta cũng không để tâm, đợi đến khi mẫu thân đụng phải bức tường lạnh thì tự nhiên sẽ hiểu.

 

Sợ ta ở trong phủ buồn bực, tẩu tử và Lục Kiều Kiều cứ cách vài ba hôm lại kéo ta ra ngoài dạo phố.

 

Trang sức vàng bạc, son phấn hương liệu — thứ gì cũng mua.