Trong thời gian ấy, dĩ nhiên ta cũng nghe được không ít chuyện liên quan đến Tần phủ.
Nào là Tần Trạch vì trong lúc làm quan mà cứ hay chạy về nhà, làm lỡ việc công, bị cấp trên khiển trách.
Nào là vị bình thê kia đã hạ sinh một bé trai bình an, Tần Trạch đích thân chăm sóc nàng ta trong tháng ở cữ, lại còn rất yêu thương đứa nhỏ nữa.
Những chuyện như vậy khiến Lục Kiều Kiều tức đến dậm chân bình bịch.
Hôm nay, ta cùng nàng ấy dạo đến Kim Ngọc Các — một tiệm bán trang sức.
Thần Quận Vương mặc một thân trường bào tím quý khí rực rỡ, nghênh ngang bước vào:
“Ta đã mời Khang Ninh Quận Vương cùng leo núi vào ngày mùng chín tháng chín, đệ muội, ngươi có đi không?”
“Đệ muội” tất nhiên là chỉ Lục Kiều Kiều.
“Leo núi? Mệt c.h.ế.t người, ta không đi đâu!”
“Nhưng mà đại tiểu thư phủ Thượng thư sẽ đi đó nha\~”
“Cái gì? Thái Tư Nguyệt cũng đi? Vậy ta đi!”
Vừa nghe xong, Lục Kiều Kiều như mèo bị giẫm trúng đuôi, nhảy dựng lên ba thước.
Thái Tư Nguyệt kia chính là kẻ vẫn ngấp nghé vị trí Quận Vương phi nhà nàng, tất nhiên nàng không thể để con hồ ly tinh đó đạt được như ý nguyện.
“Còn Sở tiểu thư thì sao? Ngày ngày ở nhà cũng buồn bực lắm rồi, sao không ra ngoài giải sầu một chuyến?”
“Ta…”
“Dĩ nhiên là muội phải đi rồi, đi theo ta. Một mình ta làm sao đối phó nổi với cái ả Thái Tư Nguyệt kia?”
Lục Kiều Kiều biết rõ bản thân tính tình thẳng thắn, không khéo léo được như người ta, nên vẫn cần có ta bên cạnh nhắc nhở, nàng mới yên tâm.
“Được, ta đi cùng tỷ.”
Phó Thần lúc này đang cầm một cây trâm bươm bướm bằng tử ngọc, vừa chơi đùa trong tay, vừa thử cài lên như đang so đo.
Đúng lúc ấy, Tần Trạch dắt theo Tình Tuyết cũng bước vào Kim Ngọc Các.
Tình Tuyết liếc mắt một cái liền nhìn trúng cây trâm trong tay Phó Thần, liền kéo tay áo Tần Trạch:
“Thần Quận Vương, Tình Tuyết cũng rất thích cây trâm ấy, không biết Quận Vương có thể nhường lại không? Ta bằng lòng trả gấp đôi giá.”
Động tác trong tay Phó Thần khựng lại, khẽ cười lạnh một tiếng:
“Thứ mà bản Quận Vương đã để mắt tới, ngươi cũng xứng?”
Sắc mặt Tần Trạch đầy bối rối:
“Tình Tuyết, nàng chọn thứ khác đi.”
Tình Tuyết rõ ràng không cam lòng, nhưng không thể làm gì hơn.
Ta đứng bên cạnh nhìn mà bật cười thành tiếng — đúng là không tự biết mình nặng bao nhiêu, nhẹ bao nhiêu.
Thần Quận Vương đâu phải là Tần Trạch để mặc nàng muốn gì được nấy.
Lục Kiều Kiều cảm thấy buồn cười:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Không soi gương xem mình là thân phận gì, mà cũng dám mơ tưởng đến đồ của Thần Quận Vương?”
Giọng nàng ấy không nhỏ, Tần Trạch cũng vì thế mà nhìn thấy ta đang đứng bên cạnh Lục Kiều Kiều.
“Ninh Nguyệt, sao nàng lại ở đây?”
Ánh mắt còn nghi hoặc liếc sang Phó Thần một cái.
Phó Thần thì chẳng thèm liếc hắn lấy một cái, vẫn chăm chú nhìn cây trâm trong tay như thể đang nghiên cứu xem có điều kỳ diệu gì ẩn bên trong.
“Thật ngại, Kim Ngọc Các không tiếp hai vị.”
Tình Tuyết bất mãn: “Dựa vào cái gì mà ngươi nói vậy?”
Vừa nói, nàng ta vừa đưa tay lấy một chiếc bộ dao, cầm lên nâng niu không rời.
“Dựa vào cái gì? Dựa vào việc ta là chủ nhân của Kim Ngọc Các này.”
“Ngươi? Không thể nào.”
Chưởng quầy thấy vậy liền bước nhanh tới:
“Đại tiểu thư, ta lập tức đuổi họ ra ngoài.”
Ta gật đầu.
Tình Tuyết thì siết chặt cây bộ d.a.o trong tay, không chịu buông.
Tần Trạch kinh ngạc: “Kim Ngọc Các là của nàng sao?”
Đây là một phần trong của hồi môn của ta, ta tất nhiên chưa từng nói với hắn, mà thực ra cũng chưa từng có cơ hội để nói.
Tần Trạch tức giận bừng bừng:
“Nàng lừa ta?”
“Ta lừa ngươi cái gì? Ta cũng muốn nói chứ, ngươi đã từng cho ta cơ hội sao?”
Tần Trạch khí thế tiêu tan, giật lấy cây bộ d.a.o trong tay Tình Tuyết đặt xuống, kéo nàng ta bước nhanh ra ngoài, bỏ chạy chẳng khác gì lũ chuột chạy khỏi thuyền đắm.
Phó Thần hơi nhướng mày, có lẽ không ngờ rằng đây lại là cửa tiệm của ta.
Kim Ngọc Các là nơi tiền vào như nước, vậy ta đích thực là một tiểu đương gia rồi.
Hắn cũng chẳng hỏi han gì nhiều, thanh toán tiền rồi rời khỏi Kim Ngọc Các.
Không biết có phải là đã chọn được món vừa ý hay không, mà khi đi, khoé môi còn cong lên một chút.
Lục Kiều Kiều ghé sát vào tai ta thì thầm:
“Ta nghi cái tên Phó Thần kia có tình ý với muội đấy.”
“Sao lại nói vậy?”
“Muội xem, hắn từ khi nào đi dạo tiệm trang sức chứ? Còn mua cả trâm cài.”
“Chưa chắc, biết đâu là mua cho cô nương mà hắn thích thì sao.”
“Với hắn á? Nếu có người trong lòng thì đã thành thân lâu rồi, muội còn không biết à?”
Nhất Phiến Băng Tâm
Gần đây cái tên Phó Thần kia có gì đó không ổn thật, gặp gỡ tình cờ cũng quá nhiều rồi.