Cùng lúc đó, Thời Yến cũng nhận được truyền âm của Hồng Kiếm đạo nhân. Hắn lập tức bước thẳng đến trước mặt Hạc Dương Tử, thành khẩn hành lễ.
“Đa tạ tiền bối quan tâm, cũng cảm ơn Tô đạo hữu.”
Thấy vậy, Hạc Dương Tử hít sâu một hơi, nhắm mắt lại. “Cùng là đạo tu, lẽ ra nên thế. Mau điều tức thân thể cho tốt đi.” Nói xong, Hạc Dương Tử xoay người rời đi.
—
Bên ngoài là màn đêm, nhưng trong Thần Ma cảnh lại là ánh sáng trắng của ban ngày.
Sau khi ba người tiến vào Thần Ma cảnh, thân hình lập tức rơi xuống với tốc độ cực nhanh. Hơi thở quỷ dị bất ngờ ập tới xâm nhập cơ thể, khiến cả ba không thể điều động linh lực trong chốc lát.
Nhưng rất nhanh, họ đã rơi tõm vào một chiếc vạc lớn sôi sùng sục, đầy m.á.u tươi đang sôi trào.
Sở Lạc còn khá hơn một chút, hai người còn lại thì hơi thảm hơn, nhưng cũng không bị ảnh hưởng quá nhiều, nhanh chóng hiểu rõ tình thế hiện tại.
Dưới vạc còn có lửa cháy hừng hực, trong m.á.u là vô số tứ chi của các loại động vật trồi lên hụp xuống. Xung quanh là những kẻ đầu heo hình người với dáng vẻ quái dị, vừa múa hát vừa vây quanh chiếc vạc, tựa như đang cử hành một nghi lễ nào đó.
Sự xuất hiện đột ngột của ba người khiến tất cả đều khựng lại.
Những cái đầu heo đồng loạt trừng mắt nhìn về phía họ, ánh mắt đỏ như m.á.u lóe lên vẻ thèm khát, nước dãi tanh tưởi nhỏ tong tong xuống từ khóe miệng. Hơn hai mươi tên đầu heo lập tức nhào đến.
“Ầm!” Một tiếng vang lớn nổ ra, Tô Kỳ Mộc với đôi mắt vàng kim lập trận dựng lên một bức tường phù văn bằng ánh sáng, bao bọc cả ba người vào trong. Khí tức cường đại khiến chiếc vạc lớn phát nổ, m.á.u trong vạc tung tóe dập tắt ngọn lửa bên dưới.
Đám đầu heo lao vào bức tường phù văn bị b.ắ.n ngược ra ngoài, tranh thủ được một khoảng thời gian để thở dốc.
“Bày ẩn thân trận!” Liễu Tự Diêu ra lệnh cho Sở Lạc, đồng thời lật tay lấy ra ngọc bút, nhanh chóng vẽ phù giữa không trung.
Ẩn thân trận của Sở Lạc thành hình ẩn đi hình bóng ba người. Cùng lúc đó, nét mực của Liễu Tự Diêu cũng rơi xuống đất và biến thành ba “người giấy” có hình dáng y hệt bọn họ.
Cảnh tượng ấy khiến Sở Lạc hơi ngẩn ra — trình độ vẽ người của hắn… tiến bộ nhanh vậy rồi sao?!
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Ngay sau đó, Liễu Tự Diêu đã xách hai người còn lại chạy ngược về phía xa.
Chờ đến khi đến được một nơi trống trải và an toàn, Tô Kỳ Mộc mới thu lại bức tường phù văn bao quanh ba “người giấy” kia.
Lũ đầu heo hớn hở lao đến, hoàn toàn không phát hiện có gì sai trái, trong chớp mắt đã xé xác ba “người” kia ăn sạch sẽ.
Không ngờ vừa bước vào đã rơi vào hoàn cảnh thế này. Đám đầu heo đó xét riêng từng con thì chiến lực không cao, nhưng số lượng lại đông đảo, cách tấn công cực kỳ tàn bạo, không màng tính mạng. Thật khó tưởng tượng nếu khi nãy Tô Kỳ Mộc không lập được kết giới thì họ sẽ phải tốn bao nhiêu thời gian mới thoát thân nổi.
Nghĩ đến biến cố lúc mới bước vào Thần Ma cảnh, Sở Lạc lập tức quay sang nhìn Tô Kỳ Mộc, đồng thời tháo ngọc bội trên người ra đưa cho hắn.
“Đúng rồi, ngươi…” Sở Lạc chợt ngẩn người, “Sao ngươi không bị ảnh hưởng bởi hơi thở quỷ cảnh?”
Nàng cẩn thận nhớ lại tình hình lúc mới vào.
Trước đó, cả Liễu Tự Diêu và nàng đều đã mang ngọc bội thích ứng trước một thời gian, nhưng khi tiến vào vẫn bị hơi thở nồng đặc hơn nhiều ở đây tấn công, dẫn đến không thể điều động linh lực trong thoáng chốc.
Đó cũng là lý do khi rơi vào vạc máu, cả hai đã bị khựng lại trong chốc lát.
Nhưng Tô Kỳ Mộc lại gần như lập tức đã dựng được pháp trận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Hơi thở quỷ cảnh à…” Tô Kỳ Mộc khẽ lắc đầu đầy nghi hoặc: “Ta không cảm thấy gì cả.”
Liễu Tự Diêu cũng nhìn qua: “Tô đạo hữu trước kia đã từng tiếp xúc với thứ gì thuộc Thần Ma cảnh sao?”
“Chưa từng.” Thấy trong mắt Sở Lạc vẫn đầy nghi hoặc, hắn lại bổ sung thêm: “Sau khi chuyện về Thần Ma cảnh phát sinh, ta từng muốn ra ngoài tìm kiếm di vật giống như mọi người. Nhưng sư tôn lại sắp xếp cho ta ở lại đây, bố trí trận pháp ngăn cách với Thần Ma cảnh.”
Sở Lạc lật tay lấy ra một chiếc lông chim ngũ sắc: “Ngươi thử chạm vào xem, có cảm giác gì không?”
Nhưng còn chưa kịp để Tô Kỳ Mộc động tay, chiếc lông chim trong tay Sở Lạc đã tự mình bay đi.
“Ê?!” Sở Lạc vừa định đuổi theo thì bị Liễu Tự Diêu giữ lại.
“Đó là di vật đợt hai – Lông của Âm Điểu. Sau khi rơi xuống sẽ hóa thành một con Âm Điểu mới, âm thanh phát ra sẽ hấp dẫn mọi sinh vật xung quanh kéo đến. Ngươi mà đuổi theo thì xong đời rồi.” Liễu Tự Diêu nhàn nhạt nói.
Nghe vậy, mắt Sở Lạc sáng rỡ lên: “Vậy thì càng phải đuổi theo chứ! Trốn trong một chỗ an toàn nhìn từ xa, chưa biết chừng có thể thấy được người quen trong quỷ cảnh. Thậm chí có khả năng nhử ra được lũ yêu tộc đã lén vào đây!”
Liễu Tự Diêu bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về tính khả thi của đề xuất này.
Tô Kỳ Mộc đứng bên liền nói: “Để ta bày ẩn thân trận, có thể duy trì nửa canh giờ. Chỉ cần không di chuyển, sẽ không bị phát hiện.”
“Còn chần chờ gì nữa, đi mau đi mau!” Sở Lạc kéo tay áo Liễu Tự Diêu rồi chạy về phía trước.
Lông chim Âm Điểu bay chưa xa lắm, ba người nhanh chóng đuổi kịp. Trên đường, Sở Lạc còn hỏi Tô Kỳ Mộc lý do vì sao lại thay thế Thời Yến tiến vào đây.
“Ta…” Tô Kỳ Mộc bối rối dời ánh mắt đi, “Không muốn lại có người c.h.ế.t vì Thần Ma cảnh nữa.”
“May mà ngươi thay Thời Yến vào đây,” Sở Lạc khẽ thở phào, “Nói thì không hay lắm, nhưng ta lo hắn một ngày nào đó nổi điên đ.â.m ta một kiếm từ sau lưng.”
“Ta… lần đầu tiên làm theo ý mình như vậy, trái với ý chỉ của sư tôn, phá vỡ tổ đội ban đầu của các ngươi. Nếu có điều gì cần lưu ý, cứ nói rõ. Ta sẽ cố gắng đảm nhiệm vai trò mà Thời đạo hữu đảm nhận trong đội.”
Tô Kỳ Mộc nhìn thoáng qua Sở Lạc, sau đó lại quay sang Liễu Tự Diêu.
Liễu Tự Diêu vẫn luôn băn khoăn vì sao Tô Kỳ Mộc không bị ảnh hưởng bởi khí tức của Thần Ma cảnh. Thấy hắn nói vậy liền đáp: “Lực chiến trong đội, chỉ cần một mình Sở Lạc là đủ. Trận pháp mới là thứ bọn ta cần. Ngươi không cần phải đặt mình vào vị trí giống như Thời đạo hữu .”
Trong lúc ba người trao đổi, chiếc lông chim dẫn đường phía trước đã có dấu hiệu rơi xuống.
Liễu Tự Diêu vẽ ra mấy tảng đá lớn gần đó làm chướng ngại. Một mặt có thể che giấu thân hình ba người, đề phòng bất trắc, mặt khác cũng khiến sinh vật khác theo bản năng tránh xa.
Cùng lúc ấy, Tô Kỳ Mộc bày ra ẩn trận, ba người ẩn mình sau mấy tảng đá, thân ảnh dần biến mất, khí tức cũng tan đi không còn dấu vết.
Chiếc lông chim ngũ sắc đáp xuống đất, ánh sáng chói lòa bao phủ lấy nó. Đợi ánh sáng tan đi, một con chim non dang rộng đôi cánh lao vút lên không trung, bắt đầu cất tiếng hót.
Tiếng hót vang xa, sinh vật xung quanh toàn bộ đều bị hấp dẫn tìm tới.
Đám gần nhất chính là bọn người đầu heo mà họ từng chạm mặt khi mới bước vào Thần Ma cảnh. Sau đó là vài con khỉ nhảy từ trên cây xuống, rồi đến những sinh vật hình người trong quỷ cảnh. Dẫn đầu là một phụ nhân trung niên, dung mạo bình thường. Đám sinh vật kéo đến mỗi lúc một đông, tiếng trò chuyện râm ran vang lên khắp nơi.
“Hiếm khi được nghe tiếng hát của âm điểu, tâm tình cả ngày nay cũng theo đó dễ chịu hơn.”
“Hôm nay các ngươi làm gì?”
“Đói bụng rồi, chọn vài con nhìn thuận mắt ở đây làm bữa sáng thôi.”