Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Chương 364: Chiếc hộp biết nói



“Tiếp theo có muốn cùng nhau đi săn không?”

“Nghe nói thế giới bên ngoài đầy rẫy thức ăn mỹ vị, hơn nữa đều rất ngốc nghếch, có thể mặc sức thưởng thức.”

Cuộc tụ hội ngắn ngủi ấy dần đi đến hồi kết trong tiếng hót líu lo của chim âm điểu, không khí cũng theo đó mà lạnh lẽo hẳn. Các sinh vật xung quanh đều lần lượt tản đi.

Không thấy bóng dáng quen thuộc nào, cũng không tìm được yêu tộc từng tiến vào Quỷ Cảnh.

Song, ba người cũng không mong vừa vào đã tìm ra nàng ta. Kẻ dám bước vào nơi này, át hẳn đã che giấu rất sâu.

Đợi đến khi mọi sinh vật đều đã rời đi, chim âm điểu cũng vỗ cánh muốn bay đi, bất ngờ bị một hòn đá từ trên cao đánh rơi xuống.

Sau hòn đá, thân ảnh của Sở Lạc hiện ra. Nàng thấy một viên đá đã đủ bèn tiện tay ném đi hòn thứ hai định tung ra.

Sở Lạc bước đến, rút một chiếc lông vũ từ đuôi con chim âm điểu rồi thu nó vào vòng tay vàng. Xong xuôi, Sở Lạc mới xoay người đi về phía hai người đang ngẩn ngơ nhìn nàng.

Cùng lúc đó, sau lưng truyền đến tiếng chim giận dữ kêu vang. Khi Sở Lạc ngoảnh đầu nhìn lại, chim âm điểu đã vội vã bay đi mất.

“Nó nói ngươi thật ti tiện.” – Liễu Tự Diêu thẳng thắn.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

“Ơ? Ngươi hiểu tiếng chim à?” – Sở Lạc ngạc nhiên.

Liễu Tự Diêu lắc đầu: “Ta đoán thôi.”

“Nhắc mới nhớ, hình như trong Quỷ Cảnh này hiếm thấy sinh vật hình người. Ngôn ngữ của bọn chúng ta còn nghe hiểu được, chứ những sinh vật khác nói chuyện với nhau thì chẳng ai hiểu nổi.” – Sở Lạc trầm ngâm.

“Ngôn ngữ bất đồng đúng là phiền phức. Vừa rồi nhiều sinh vật tụ họp như thế,  là cơ hội tốt để thu thập tin tức.” – Tô Kỳ Mộc cũng nói.

Liền sau đó, Liễu Tự Diêu lật tay lấy ra một cái hộp.

Sở Lạc cảm giác được đây là vật vốn thuộc về Quỷ Cảnh Vi này, chỉ là hình dạng có phần quái dị.

Trên chiếc hộp gỗ mun mọc ra một cái miệng người. Vừa mới lấy ra, chiếc lưỡi dài liền thò ra quét quanh một vòng, khiến Sở Lạc – vốn định tiến lại gần – lập tức lùi về sau một bước.

“Đây là cái gì vậy?!” – nàng nhìn sang Liễu Tự Diêu.

“Không có đồ ăn sao? Thật thất vọng quá đi.” – miệng trên hộp nói.

“Những lời vừa rồi ngươi đều nghe thấy cả. Ta cần trong đó những tin tức hữu dụng.” – Liễu Tự Diêu nói thẳng.

“Đem thức ăn tới trao đổi đi. Càng ngon miệng, thông tin ta cung cấp sẽ càng giá trị nha~”

Sở Lạc tròn mắt ngây ra. Phải nói, kể từ lúc tiến vào Quỷ Cảnh  đến giờ, ấn tượng về nơi này dần rõ ràng hơn, song cũng  càng thấy hoang đường, quái dị, bất hợp lý mà lại có nét hợp lý riêng.

“Trong khu rừng bên cạnh có quả dại, nước sông gần đây có thể có cá. Ngươi nói đi, hiện tại muốn ăn gì? Ta không cần thứ tin tức vô dụng.” – Liễu Tự Diêu nói vậy, hiển nhiên là từng không ít lần bực mình vì chiếc hộp biết nói này.

Chiếc hộp lên tiếng: “Vậy thì lấy một cái đầu heo cho ta nếm thử đi. Lâu lắm rồi không được ăn, nhớ da diết quá~”

“Chờ đấy.” – Liễu Tự Diêu dứt lời, liền thu hộp vào.

“Thứ này dùng thế nào?” – Sở Lạc hứng thú hỏi.

“Quỷ Cảnh rất hiếm sinh vật hình người. Nói cách khác, chủng loài nơi đây cực kỳ phong phú, có tộc quần, cũng có những tồn tại đơn độc, độc nhất vô nhị. Chúng không có ngôn ngữ chung, nhưng lại sở hữu những thiên phú khác biệt.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Liễu Tự Diêu giải thích: “Chiếc hộp này vốn là do Phong Trưởng Lão mang ra từ Thần Ma Cảnh. Thiên phú duy nhất của nó chính là có thể nghe hiểu mọi ngôn ngữ tại đây. Điều kiện là: phải ăn. Chỉ khi ăn xong mới chịu cung cấp tin tức. Nhưng nó chỉ ăn những thứ thuộc về Quỷ Cảnh. Hơn nữa, mỗi lần ăn no xong phải chờ sáu canh giờ mới có thể cho ăn tiếp.”

“Thú vị đấy, có thể cho ta chơi một lát không?” – Sở Lạc hỏi.

“Vừa hay, giao cho ngươi vậy.”

Ban đầu Sở Lạc còn chưa hiểu vì sao Liễu Tự Diêu lại sảng khoái giao vật quý như thế cho nàng. Mãi đến khi cầm chiếc hộp trong tay, nàng mới chợt hiểu ra – đây đúng là một kẻ lắm lời.

“Hương gì vậy? Ừm, ta chắc chắn vừa rồi có ngửi thấy... Đúng là mùi hoa! Làm ta hơi sợ đó. Nhưng cũng không đến nỗi ghét, cũng chẳng phải thích... Hình như đã từng ngửi qua? Chẳng lẽ từng ăn rồi? Không, không, không... Ăn vào có khi đau bụng cũng nên...”

Trong khi chiếc hộp lải nhải không ngớt, Liễu Tự Diêu từ không gian chứa đồ lấy ra hai món đồ, định nối chúng lại với nhau, nhưng càng nghe hộp nói nhiều càng thêm bực.

“Vẫn nên cất nó đi thì hơn.”

“Khoan đã, ta muốn tìm xem cái mũi của nó ở đâu, ta nhất định phải biết nó dùng gì để ngửi được mùi.” – Sở Lạc lật đi lật lại chiếc hộp.

“Đừng xoay nữa, đừng xoay nữa! Ngươi xoay ta chóng mặt quá! Muốn biết thì chỉ cần cho ta một quả dại thôi là ta trả lời liền. Ta đã lâu lắm rồi chưa được nếm nước quả ngọt lành…”

Sở Lạc vẫn không tìm được cái mũi của nó, bèn nhìn sang Tô Kỳ Mộc.

“Có khi nào… cái miệng nó kiêm luôn chức năng của mũi không?” – Tô Kỳ Mộc do dự.

Trong lòng chợt động, Sở Lạc đưa chiếc hộp cho Tô Kỳ Mộc, nói: “Ngươi thử ngửi xem trên người hắn có mùi gì.”

Hành động bất ngờ khiến Tô Kỳ Mộc còn chưa kịp phản ứng, chiếc hộp đã nằm trong tay. Hắn thoáng bất an, đợi phản ứng của nó. Nhưng chẳng ai ngờ, chiếc hộp im lặng tuyệt đối, không nói nửa lời.

Liễu Tự Diêu – đang cúi đầu làm việc – cũng ngẩng đầu lên: “Sao đột nhiên im ắng vậy?”

“Ngươi nói đi chứ?” – Sở Lạc hỏi chiếc hộp.

Vật kia vẫn ngậm chặt miệng, không hé ra chút âm thanh nào.

Tô Kỳ Mộc cúi mắt nhìn hộp một lúc, rồi lại đặt nó vào tay Sở Lạc. Chiếc hộp lập tức cuống cuồng lên tiếng: “Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Thấy Tô Kỳ Mộc cũng ngơ ngác, Sở Lạc bèn cất hộp vào tay áo.

Nhớ lại lời sư tôn từng nói rằng, Tô Kỳ Mộc và nàng là “cùng một loại người”, ngẫm lại thì sự việc vừa rồi cũng không khó hiểu nữa.

Hắn nhất định cũng có vấn đề, giống nàng.

“Chuyến đi Quỷ Cảnh lần này ngươi tới rất đúng lúc đấy.” – Sở Lạc chớp mắt nhìn hắn nói.

Dự liệu rằng sẽ có nghi vấn, truy vấn, nhưng không hề xảy ra, khiến Tô Kỳ Mộc cũng ngây người trong giây lát.

Liền thấy Liễu Tự Diêu đem vật vừa hoàn thành – trông như một cây thương hình cá – ném cho Sở Lạc: “Pháp khí bên ngoài vào đây không dùng được, tạm dùng cái này làm thương, đi săn đầu heo đi.”

Sở Lạc theo phản xạ bắt lấy vật kia, nghe lời liền sững lại.

“Cái này… chẳng phải để xiên cá sao?”

Liễu Tự Diêu nghiêm túc giải thích: “Đừng xem thường dáng vẻ của nó, ta đã tốn rất nhiều công sức mới tìm được hai món này ngoài kia.”

Sở Lạc vẫn còn nhìn cây xiên cá trong tay với vẻ khó hiểu.

“Ở bên ngoài, vật này đã có thể sánh với linh khí thượng phẩm. Hơn nữa, đầu nhọn của nó một khi làm đối thủ bị thương, sẽ hút m.á.u và sinh lực nhanh chóng. Trong Quỷ Cảnh  nó càng hữu hiệu hơn.” – Liễu Tự Diêu nói thêm.