Sở Lạc vung hai lần cây giáo để quen dần với cảm giác trên tay, đồng thời nói: “Nó muốn ăn đầu heo thì chẳng phải phải tìm đến bọn đầu heo lúc trước sao? Vậy rốt cuộc bọn đó là sinh vật gì?”
Liễu Tự Diêu lắc đầu: “Không hề có bất kỳ ghi chép nào nhắc tới bọn chúng, về chuyện trong Quỷ Cảnh, chúng ta hiểu quá ít. Trước hết đi dò xét rõ lai lịch bọn chúng đã.”
Ba người hướng về nơi bọn đầu heo xuất hiện lúc đầu mà đi, nhưng khi trở lại, cảnh tượng trước mắt lại hoàn toàn khác hẳn lúc mới đến.
Xác đầu heo vương vãi khắp nơi, giữa biển máu, những bông hoa sắc thắm kết nối với dây leo, bò quấn quýt như những con rắn, hút lấy huyết nhục của đầu heo.
Từ xa quan sát cảnh tượng phía trước, Liễu Tự Diêu lập tức ngăn lại hai người đang định tiến lên.
Sở Lạc và Tô Kỳ Mộc đều nhìn về phía hắn.
Liễu Tự Diêu truyền âm vào linh hồn của hai người.
“Trong Thần Ma Cảnh có hai đại tộc, nếu gặp phải thì tốt nhất nên tránh đi: một là Cốt tộc, hai là Hoa tộc. Nhìn tình hình này thì đám đầu heo kia đã bị Hoa tộc tập kích, tốt nhất đừng lại gần nữa.”
Những đóa hoa nối liền với dây leo đã nuốt sạch đám người đầu heo, sau đó tiếp tục di chuyển về phía xa, tựa như một biển hoa đang không ngừng dịch chuyển.
Đợi đến khi chúng rời đi, Sở Lạc mới mở miệng nói: “Không còn đầu heo rồi, xem ra phải cho nó ăn thứ khác thôi.”
Liễu Tự Diêu suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chúng ta đi theo hướng Hoa tộc rời đi.”
Đi theo sau đám hoa ấy bọn họ không đến quá gần. Trên đường gặp một con sông, họ tiện tay bắt một con cá, đến khi nhìn về phía trước thì đã chẳng thấy bóng dáng Hoa tộc đâu nữa.
Sở Lạc lấy con cá ra cho vào hộp.
“Ừm? Sao lại không phải đầu heo ta muốn? Phì phì phì, dở ẹc!”
Ngay lúc cái hộp định nhả con cá ra, Sở Lạc liền lấy một phiến đá ép lên miệng nó.
Cái hộp giãy dụa u u oa oa một hồi, cuối cùng vẫn phải nuốt trọn con cá kia. Khi phiến đá được gỡ ra, nó lập tức quay sang mắng Sở Lạc tơi tả.
“Ngươi đã ăn đồ của ta, thì phải nói ra thông tin mà chúng ta cần, đó là quy tắc, không thể vi phạm.” Sở Lạc nói.
“Đúng vậy, quy tắc là tuyệt đối không thể vi phạm, nhưng nói thật, con cá này dở tệ, là thứ khó ăn nhất ta từng nuốt vào! Nên thông tin mà ta có thể cho các ngươi, cũng chẳng quan trọng gì đâu!”
Giọng cái hộp đầy căm giận.
“Có một con hồ ly ngôn linh bị tu sĩ bên ngoài đuổi về đây, bị nhốt trong một cái hộp. Sau khi tộc hồ ly ngôn linh giải phong ấn thì phát hiện con hồ ly kia đã bị thiêu c.h.ế.t rồi. Hiện tại, đại huynh của con hồ ly đó đang làm loạn đòi ra ngoài báo thù.”
Nghe vậy, Sở Lạc thấy hứng thú.
“Là chuyện được bọn sinh vật trong Quỷ Cảnh bàn tán lúc chim âm điểu hót lên à?”
“Tất nhiên rồi. Với độ ngon của món cá vừa rồi thì ngươi đừng mơ ta nói cho những chuyện cổ xưa hơn, càng đừng nói tới chuyện đám Hoa tộc vừa rồi thảo luận cái gì.”
Sở Lạc giật mình: “Vừa nãy đám Hoa tộc… nói chuyện sao?”
Cái hộp đắc ý: “Các ngươi nghe không được đúng không? Còn không mau tìm thứ gì ngon hơn để nuôi ta đi? Nhưng hiện giờ ta no rồi, no vì tức, sáu canh giờ sau hẵng tới.”
Vừa dứt lời, Sở Lạc lập tức cất nó vào hộp.
Nàng quay đầu nhìn sang Liễu Tự Diêu, hắn đang vẽ lại lộ tuyến ba người đã đi từ khi tiến vào đây.
“Hoa tộc đi về hướng này. Dọc theo đường chúng ta bám theo, bọn chúng đều di chuyển theo một đường thẳng. Có lẽ tiếp theo cũng không đổi hướng.” Liễu Tự Diêu ngẩng đầu nhìn trời: “Giờ ước chừng là chính ngọ, trước khi mặt trời lặn, chúng ta phải tìm được nơi trú chân an toàn, ban đêm rất nguy hiểm.”
Sau khi lên kế hoạch, ba người tiếp tục đi về hướng mà Hoa tộc từng đi qua. Không rõ đã đi bao lâu, cảnh vật phía trước dần dần thay đổi.
Mặt đất biến thành băng, lớp băng trong suốt như pha lê, nhưng chính giữa phía dưới lại có một hố đen sâu thẳm không biết thông tới nơi nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vì vẫn đang ở trong Quỷ Cảnh, ba người không dám hành động thiếu suy nghĩ, cũng không tò mò về hố đen dưới băng kia là gì, tiếp tục đi về phía trước.
Thế nhưng đi được nửa đường, Sở Lạc đột nhiên dừng lại.
“Các ngươi có cảm thấy… vị trí của cái hố đen dưới băng kia hình như đã thay đổi không?”
Nghe vậy, hai người còn lại cũng dừng lại, quay đầu nhìn lại phía sau.
“Vẫn ở chính giữa mà.” Liễu Tự Diêu hỏi: “Ngươi vừa thấy gì sao?”
Sở Lạc lắc đầu: “Nhưng ta cứ có cảm giác rất khó chịu.”
Nghe vậy, Tô Kỳ Mộc ngồi xổm xuống, năm ngón tay đặt lên mặt băng, trong lòng bàn tay mơ hồ có kim quang lưu chuyển.
Khoảnh khắc sau, giữa chân mày hắn nhíu lại.
“Có một khả năng… đây không phải hồ nước bị đóng băng, mà là một con mắt cá rất lớn.”
Lời vừa dứt, hai người còn lại cũng trầm mặc. Cuối cùng Sở Lạc hạ giọng: “Có ăn được không?”
“Nếu là để cho cái hộp kia ăn thì chắc là được.” Tô Kỳ Mộc đáp.
Sở Lạc vội lấy ra cây xiên cá: “Vậy thì đừng đứng ngẩn ra nữa, làm thôi!”
Vừa nói xong nàng đã chuẩn bị đi vòng ra khỏi “mặt băng” để đào bới, nhưng quay đầu lại thì thấy Tô Kỳ Mộc vẫn giữ nguyên tư thế chống tay trên đất.
“Ủa? Ngươi cảm giác được gì khác nữa à?”
“Không phải.” Tô Kỳ Mộc mím môi: “Ta không cử động được nữa.”
“Hả?” Sở Lạc vội vàng bước tới, hai tay nắm vai Tô Kỳ Mộc kéo ra ngoài, nhưng mặc nàng dùng sức thế nào cũng không khiến hắn nhúc nhích được chút nào.
“Thật hay giả vậy? Ngươi đừng có đùa chứ.”
Liễu Tự Diêu bước tới, cũng mở miệng nói: “Chỉ một con mắt thôi đã lớn bằng cả hồ nước, nếu con cá này chôn dưới đất, không biết bản thể sẽ ra sao. Có một số thiên phú đặc thù cũng là điều bình thường, chúng ta…”
Đang nói đến đây thì hắn bỗng nhiên im bặt.
“Sao nữa? Ngươi nói tiếp đi chứ.” Sở Lạc nhìn sang.
“Không còn gì để nói nữa, ta cũng không cử động được rồi.” Liễu Tự Diêu vẫn giữ nguyên tư thế bước đi, một chân còn đang giơ giữa không trung, đã lâu mà không nhúc nhích lấy chút nào.
“Hả??” Sở Lạc không tin, chạy tới kéo thử vài lần, cuối cùng nhíu mày lại.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
“Chẳng lẽ thiên phú của nó là khiến người khác bị định thân? Nhưng tại sao ta không bị? Hay là nó cần điều kiện gì đó mới phát động?”
Ngay khoảnh khắc đó, “hố đen” dưới “mặt băng” lại chuyển dịch lần nữa.
Sự thay đổi nhỏ này không thoát khỏi mắt Sở Lạc.
“Nó động rồi! Con mắt vừa mới động đó!”
“Đợi đã, ngươi khoan nói!” Liễu Tự Diêu đột ngột hỏi: “Tô đạo hữu, lúc nãy ngươi nói tới chữ nào thì không cử động được nữa?”
Nghe vậy, Tô Kỳ Mộc hồi tưởng lại một lúc.
“Cá.”
Liễu Tự Diêu lập tức tỉnh ngộ: “Ta cũng bị cố định khi vừa nói đến chữ đó. Xem ra, thiên phú của nó là…cấm ngữ.