Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Chương 600: Khiêng xác



Thế giới trong đầu lại trở nên hỗn loạn, đầy ảo ảnh quái dị. Hắn lại thấy những gương mặt của người trong Tiểu Sơn Tông, nghe thấy bọn họ từng câu từng chữ gọi tên những đứa trẻ đã mất.

Rồi sau đó, từng người một lại dùng ánh mắt châm chọc mà nhìn hắn.

Hắn cảm thấy tay mình dính phải thứ gì đó trơn dính. Cúi đầu nhìn xuống … là m.á.u tươi, đỏ rực  còn nóng hổi.

Tim Kỳ Thanh Vũ co rút lại.

Hắn ngẩng đầu lên, thấy những chiếc đầu nhỏ bé của đám trẻ con nhắm nghiền mắt, được xếp hàng ngay ngắn trên mặt đất trước mặt.

Những âm thanh hỗn tạp đến mức chẳng phân biệt nổi là của ai, đồng loạt vang lên cùng một lúc.

“Ngươi không phải là tu sĩ danh môn chính phái sao? Sao lại ra tay với người vô tội, lại còn là trẻ nhỏ?!”

“Trả mạng con ta lại đây! Đồ sát nhân! Ta muốn ngươi đền mạng cho con ta!”

“Giết người cảm giác thế nào? Ngươi có phải rất thích thú khi hạ sát những sinh linh vô tội như vậy không?”

“Ha ha ha! Ngươi mà cũng xứng là đạo tu sao? Trong mắt ta, ngươi chỉ là một tên ma tu trá hình mà thôi!”

“Không, ta không phải…” Kỳ Thanh Vũ lẩm bẩm. Giữa muôn vàn âm thanh dồn dập khiến người phát điên ấy, hắn lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc khác biệt.

“Sư huynh, huynh đẹp thật đó…”

Hắn ngây ra, ánh mắt hoang mang nhìn thẳng về phía trước.

Mặt đất vẫn là hàng dài đầu người trẻ nhỏ, nhưng không biết từ bao giờ, Sở Lạc đã xuất hiện trước mặt hắn, đôi mắt chăm chú nhìn hắn không rời.

“Sư huynh, huynh sao vậy? Sao lại đổ nhiều mồ hôi thế này?” Nữ tử áo đỏ đưa tay áo lên, định lau mồ hôi trên trán hắn.

Nhưng vừa mới vươn tay ra, cánh tay nàng đã bị Kỳ Thanh Vũ giữ chặt giữa không trung.

“Sư huynh?” Nữ tử ngẩn người nhìn hắn, ánh mắt đầy nghi hoặc.

Kỳ Thanh Vũ cau mày, chăm chú nhìn người trước mặt, rồi lại liếc về phía sau nàng ta.

Nơi đó chỉ còn đống tro tàn nguội lạnh, không có đầu trẻ con.

Đã quay lại thực tại rồi.

Nhưng người trước mắt… lại là kẻ vừa xuất hiện trong tâm ma của hắn.

“Sư huynh, huynh sao thế, sao tự nhiên…”

“Ngươi không phải là Tiểu Lạc.” Kỳ Thanh Vũ lạnh mặt, ánh mắt trở nên lạnh lẽo. Chỉ trong khoảnh khắc, một thanh kiếm băng giá đã đặt lên cổ nữ tử: “Nàng ấy đang ở đâu?”

“Sư huynh nói gì vậy, muội chính là người…”

“A a!”

Trường kiếm đ.â.m sâu ba phần vào cổ nàng, m.á.u tươi lập tức phun ra.

“Nói, nàng ở đâu.” Từng chữ Kỳ Thanh Vũ thốt ra đều lạnh như băng.

Nữ tử chỉ cảm thấy người trước mắt như hóa thành một con người khác, quanh thân tràn ngập ma khí đen kịt, ánh mắt u tối, lãnh khốc, dung mạo tuấn mỹ như tiên nhân lại nhiễm m.á.u đỏ, có một loại điên cuồng sa đọa đến cực điểm.

Bị ánh mắt ấy nhìn chằm chằm, nàng không hề nghi ngờ … nếu không khai thật, hắn không để mình c.h.ế.t ngay đâu, mà là c.h.ế.t từ từ, cực kỳ thê thảm!

Cái vị sư huynh ôn nhu như ngọc kia… thật sự tồn tại sao? Hay từ đầu đến cuối đều là giả bộ?

Mười mấy thanh kiếm xanh bất chợt hiện ra, từ các hướng bao vây quanh nàng.

Khi những thanh kiếm ấy sắp sửa bổ xuống, nữ tử từ cá chép đỏ hoá thành sợ hãi đến cực điểm, lập tức chịu thua.

“Nói! Ta nói hết! Nàng ấy bị chúng ta kéo xuống đáy hồ! Ta… ta là kẻ giả mạo nàng để dụ huynh rời khỏi!”

“Ai sai khiến?”

Cá chép đỏ nhìn đám kiếm đang lơ lửng quanh người, nuốt nước bọt: “Là một con phù du… nó cho bọn ta sức mạnh, để có thể hóa hình…”

Kỳ Thanh Vũ vội đứng dậy, cất bước đi thẳng ra ngoài động, chỉ để lại một câu lạnh lẽo:

“Khuôn mặt này, ngươi không được dùng nữa.”

Lời vừa dứt, một thanh kiếm trên cao bổ xuống, lột cả lớp da mặt nàng ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“A a a ——!”



Sáng sớm, khi trời còn chưa sáng hẳn, bên ngoài truyền đến tiếng mở khóa. Cửa phòng từ từ hé ra, Sở Lạc cũng xoay người nhìn về phía ấy.

Nữ tử tên là Bao Tiểu Lâm, kẻ hôm qua xuất hiện đầu tiên ở nghĩa trang, sáng nay lại đứng ngay ngoài cửa. Nhìn thấy Sở Lạc áo quần chỉnh tề, sắc mặt hồng nhuận, nàng ta  lộ vẻ ngạc nhiên, nhưng sự kinh ngạc ấy chỉ thoáng qua rồi biến mất, giọng điệu liền trở nên khó chịu:

“Dậy làm việc!”

“Làm gì?” Sở Lạc hỏi lại.

“Còn có thể làm gì nữa,” Bao Tiểu Lâm trừng mắt liếc nàng, “khiêng xác chứ gì!”

Ngay lúc ấy, phía sau Bao Tiểu Lâm vang lên tiếng bước chân, chính là người đàn ông đêm qua, Vu Ngạo.

Hắn vừa đến gần, Bao Tiểu Lâm  nũng nịu dựa vào hắn:

“Sư huynh à, tối qua mệt đến thế, hôm nay mấy việc này để con nhỏ kia làm, huynh về phòng nghỉ ngơi đi…”

Vu Ngạo khẽ cười khổ, lắc đầu:

“Thôi được rồi, sư muội cũng biết đâu có được. Hai người chúng ta làm thì nhanh hơn, muội cứ về nghỉ đi.”

“Vậy muội đợi huynh đó nha.” Bao Tiểu Lâm vứt lại một ánh mắt quyến rũ, rồi xoay người bỏ đi.

Vu Ngạo  đã xắn tay áo đi tới bên một cái giường phẳng, nơi có một t.h.i t.h.ể nữ nhân đang nằm, ánh mắt khó chịu quét sang phía Sở Lạc:

“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Ta khiêng đầu thì ngươi khiêng chân, mau qua đây!”

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

“Ngươi là đại nam nhân, chẳng lẽ không tự vác được một cái xác sao?” Sở Lạc nhíu mày hỏi lại, mang đầy vẻ khó hiểu.

Huống chi đây còn là một tu sĩ.

Ai ngờ Vu Ngạo  sa sầm mặt. “Ngươi có ý gì?”

“Chỉ  hỏi thẳng thôi mà,” Sở Lạc nhớ tới chuyện tối qua, ánh mắt khẽ chớp sáng, “chẳng lẽ là vì... ngươi yếu?”

Vu Ngạo nổi cơn lôi đình, giọng nói cũng cao vút lên.

“Ngươi không muốn làm nữa đúng không! Không muốn làm thì đi c.h.ế.t đi!”

“Chuyện gì thế?” Bao Tiểu Lâm ở bên ngoài cất tiếng hỏi.

Vu Ngạo vẫn trừng mắt nhìn Sở Lạc, gằn giọng trả lời ra ngoài:

“Không có gì, con nhỏ này không biết điều, ta dạy dỗ nó mấy câu.”

“Chó không nghe lời còn phải đánh cho hai roi, huống hồ là người. Sư huynh à, không cần nương tay đâu.” Giọng Bao Tiểu Lâm lạnh lùng vọng vào.

Vu Ngạo lại trừng mắt với Sở Lạc một hồi lâu, rồi nghiến răng nói:

“Còn không mau qua khiêng?!”

Sở Lạc cũng âm thầm nghiến răng trong lòng.

Bình tĩnh, tỉnh táo.

Không thể để lộ thân phận, phải tạm thời thuận theo quy tắc ở đây, bí mật tìm cách phong ấn phù du.

Sở Lạc nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, bước lên phía trước, nắm lấy hai chân thi thể.

Đó là t.h.i t.h.ể một nữ tử, trên người không có bất kỳ thương tích, nhưng trong cơ thể không còn sót lại chút khí tức linh hồn nào.

Rất có thể là do không hoàn thành mệnh lệnh, bị sức mạnh của phù du xóa bỏ hoàn toàn.

Mỗi ngày, nhiệm vụ ở Bình Ninh Nghĩa Trang chính là đem t.h.i t.h.ể ra nơi nắng gắt phơi khô, đến lúc mặt trời lặn thì lại đưa vào trong.

Mỗi ngày đều có xác mới được đưa đến.

Trong nghĩa trang đã có vài t.h.i t.h.ể bị phơi đến khô queo, chỉ còn lại da bọc xương.

Đến tận giữa trưa, khi Sở Lạc cùng Vu Ngạo đang khiêng xác thì không biết gã kia bị gì nổi điên, đột nhiên nhấc cả cái xác giữa chừng ném về phía nàng.

“Này này này! Ngươi làm gì vậy?!” Sở Lạc đỡ lấy xác rồi đặt sang bên cạnh, trừng mắt nhìn Vu Ngạo đầy bất mãn.

“Ta làm gì? Ta làm sao?! Ngươi tự nhìn lại mình đi, khiêng xác không chịu dùng sức, toàn bộ trọng lượng đều đè lên ta! Đã nửa ngày rồi mà chỉ làm được có chút ấy, ngươi có ích gì chứ! Đồ vô dụng!”