Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Chương 601:



Mấy lời của Vu Ngạo khiến Sở Lạc cảm thấy thật oan ức. Nàng là thể tu, cho dù không vận dụng linh lực, chỉ cần động đậy đầu ngón tay cũng đủ để quật ngã mười gã đại hán. Nàng đã cố gắng thu liễm lực đạo, khiêng một cái xác đối với nàng chẳng là gì.

Vấn đề hoàn toàn nằm ở Vu Ngạo, hôm qua hắn đã tiêu hao sức lực quá mức, xác c.h.ế.t lại nặng, hắn dùng không nổi sức thì chớ, còn quay sang đổ lỗi cho nàng.

“Trừng cái gì mà trừng, nói ngươi vài câu không được à? Ngươi tưởng mình là cái thá gì, hôm nay không khiêng hết đống xác này thì chờ c.h.ế.t đi!” Vu Ngạo trợn trừng đôi mắt nhìn nàng.

Nhưng ngay giây sau, hắn đã thấy Sở Lạc xoay người chạy thẳng vào căn phòng chứa thi thể.

Vu Ngạo vừa định đuổi theo thì Bao Tiểu Lâm nghe động liền đi tới.

“Sư huynh, sao nổi giận lớn thế? Con nhỏ đó lại làm gì huynh vậy?” Bao Tiểu Lâm quan tâm hỏi.

Vu Ngạo kể lại chuyện vừa xảy ra.

“Cái loại nữ nhân như thế mà còn sống đến giờ, đáng ra phải cử một tên đàn ông đến, nàng ta có ích gì đâu!” Vu Ngạo nghiến răng nói.

Bao Tiểu Lâm cũng chau mày.

“Nếu vậy thì đánh c.h.ế.t nàng ta là được rồi, đợi nàng c.h.ế.t sẽ có người mới đến, nếu lại là nữ thì lại đánh tiếp. Huynh đừng tức giận nữa, đâu đáng để tức vì loại người đó.”

Lời còn chưa dứt thì đã nghe tiếng bước chân “thình thịch”, Sở Lạc lại xuất hiện trước cửa, đứng ngay bậc thềm nhìn họ.

Bao Tiểu Lâm lộ vẻ chán ghét: “Ngươi vừa vào đó làm gì?”

“Còn làm gì nữa,” Sở Lạc giọng đầy ác ý, “chôn thuốc nổ.”

Lời vừa dứt, hai kẻ đang toan tính dạy dỗ nàng lập tức biến sắc.

“Ngươi chôn thuốc nổ làm gì?!” Bao Tiểu Lâm hoảng hốt, vội vàng xông vào phòng.

Nhưng giây sau, chỉ thấy Sở Lạc giũ áo ngoài, để lộ mấy gói thuốc nổ buộc quanh thắt lưng: “Đứng yên đó, ai cũng đừng động!”

“Ngươi… ngươi định làm gì!” Bao Tiểu Lâm tim đập thình thịch, sắc mặt dữ tợn hơn.

“Làm gì à?” Sở Lạc nhướn mày: “Ra ngoài hành tẩu phải có chút bản lĩnh giữ mạng. Ta là phàm nhân, không so được với tu sĩ các ngươi. Các ngươi muốn g.i.ế.c ta có cả trăm cách, còn ta muốn đàm phán thì chỉ có thể dùng phương pháp liều mạng này, chưa chắc đã thành công.”

Sở Lạc lại liếc nhìn vào căn phòng sau lưng.

“Bình Ninh Nghĩa Trang, các ngươi ở đây nhất định có lý do, các ngươi có thể không quan tâm đến mạng sống của ta, nhưng nhất định sẽ để tâm đến thứ trong đó.”

“Tất cả cho nổ tung! Chết thì cùng chết!”

Thấy tay nàng cầm hỏa chiết sắp chạm vào thuốc nổ, Bao Tiểu Lâm vội hét lớn:

“Đừng! Đừng mà! Tiểu muội, có gì từ từ nói! Thi thể hôm nay để hắn làm hết, ngươi không cần đụng tay vào, một cái cũng không cần!”

Bên cạnh, sắc mặt Vu Ngạo xanh mét.

Hắn nào ngờ con nha đầu kia không hề chạy trốn mà là đi chôn thuốc nổ.

Đúng là một con đàn bà điên!

“Ngươi tưởng ta quan tâm tới chút sức ấy à,” Sở Lạc cười khẩy, ánh mắt liếc sang Vu Ngạo, “có kẻ thân là đàn ông mà hễ gặp chuyện là đổ lên đầu người khác, bên cạnh có nữ nhân nuông chiều liền tưởng mình vô địch thiên hạ. Chết là đáng. Ta giờ sẽ châm thuốc nổ, đợi bị thổi bay đi nhé!”

“Đừng!” Bao Tiểu Lâm vội lao tới định cướp lấy hỏa chiết cùng thuốc nổ, nhưng không ngờ con “phàm nhân” trước mặt lại nhanh nhẹn như khỉ, mấy bước đã trèo lên mái nhà, nàng ta thậm chí không chạm được đến vạt áo của nàng.

Không còn cách nào khác, Bao Tiểu Lâm đành phải dịu giọng:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Là hắn sai, không nên mắng ngươi, không nên vu oan ngươi. Sư huynh!” Bao Tiểu Lâm liên tục nháy mắt với Vu Ngạo, “Huynh xin lỗi nàng ta đi, lẽ nào muốn nàng cho nổ cả nghĩa trang?!”

Vu Ngạo cắn răng, cuối cùng cũng phải cúi đầu.

“Ta… là ta sai, không nên trách ngươi không khiêng được xác.”

“Là ta không khiêng nổi sao? Là ngươi yếu!” Sở Lạc khinh khỉnh nhìn hắn, “Mau nói ngươi yếu!”

Trong mắt Vu Ngạo lại bùng lên lửa giận, nhưng đối diện ánh mắt van nài của Bao Tiểu Lâm, hắn chỉ có thể nghiến răng.

Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đáng ghét kia trên mái nhà, Vu Ngạo như nghẹn cả ruột gan.

“Ta… ta yếu.”

“Không nghe rõ! Nói to lên!”

“Ta yếu!”

Vu Ngạo gào lên, mắt như sắp rớt ra ngoài.

“Ha ha ha ha” Sở Lạc cười lớn, chẳng chút nể nang, càng làm nỗi nhục của Vu Ngạo phơi bày triệt để. Lúc này nàng mới cất hỏa chiết đi, tùy ý ngồi trên mái, “Yếu ca, mau làm việc đi, trước lúc mặt trời lặn phải dọn hết đám xác đấy.”

Vu Ngạo nghiến răng ken két xông vào trong phòng.

Hắn phải xem con tiện nhân này đã chôn thuốc nổ ở đâu, đợi gỡ hết ra rồi xem nàng còn dám giở trò gì!

Bao Tiểu Lâm cũng theo vào, hiển nhiên nghĩ giống hắn.

Nhưng hai người lục tung cả gian nhà cũng không tìm thấy gói thuốc nào. Cả hai nhìn nhau, rồi  chạy trở ra.

“Tốt lắm ngươi!” Bao Tiểu Lâm vừa nói vừa toan bay lên mái kéo Sở Lạc xuống, nhưng bất ngờ thay, nàng đã tự mình xuống, đứng ngay trước mặt họ.

“Không tìm thấy à?” Sở Lạc cười nhẹ, trong tay vẫn nghịch hỏa chiết. Rồi bất ngờ, một chiếc hỏa chiết bay về phía căn phòng sau lưng họ.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Bao Tiểu Lâm không dám lơ là,  dùng linh lực chặn lấy.

Nhưng đúng lúc đó, một chiếc hỏa chiết khác bay sát người nàng, chui thẳng vào trong phòng!

Thì ra tay sau lưng Sở Lạc còn giấu thêm một cái!

Nàng cười khẽ: “Bùm!”

“Bùm—” Tiếng nổ vang lên sau tiếng nàng, một góc căn phòng bị thổi tung, tường vỡ thành một lỗ lớn. May là thuốc nổ không mạnh, hoặc lượng nổ bị hạn chế, t.h.i t.h.ể bên trong không bị ảnh hưởng, chỉ làm hư mất một phần vách tường.

Bao Tiểu Lâm và Vu Ngạo đồng loạt sững sờ.

“Các ngươi có thể không tìm thấy, nhưng ta đúng thật đã giấu rồi.” Sở Lạc uể oải bước đến một chỗ nắng, nằm dài dưới ánh sáng, “Mau làm việc đi, nhỡ đâu trời đổ mưa sấm chớp thì đám xác này khó mà phơi khô cho nổi.”

Hai người kia nghiến răng, đứng cứng đờ trước gian chính một hồi lâu, cuối cùng Vu Ngạo là người đầu tiên quay lại khiêng xác. Bao Tiểu Lâm nhìn thấy thì đau lòng, cũng đi theo sau.

“Sư huynh, để muội giúp huynh.”

“Không cần, tay của sư muội sao có thể đụng vào thứ bẩn thỉu này được, để ta làm là được rồi.”

“Sư huynh…”

Bao Tiểu Lâm cắn môi, len lén truyền âm: “Sư huynh yên tâm, chờ muội tìm được cơ hội, nhất định sẽ xử lý ả, để huynh đòi lại tất cả những gì đã phải chịu hôm nay!”

Vu Ngạo chỉ cười khổ với nàng một cái, nhưng trong lòng đã trào lên từng đợt oán hận khó kìm nén.