Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Chương 602: Lần đầu tiên làm người chơi vận may nghịch thiên



Trời vừa vào đêm, vẫn là Sở Lạc ở trong phòng giữ xác.

So với đám người miệng toàn thốt ra lời khó nghe kia, thà ở cạnh những xác c.h.ế.t không biết nói này còn dễ chịu hơn. Nhưng bên ngoài thì không yên bình như vậy.

“Á... sư huynh đừng, ở đây sẽ bị người ta nhìn thấy đấy!”

Bên ngoài vang lên tiếng của Bao Tiểu Lâm, cố gắng đè nén giọng nói.

Sở Lạc nằm dài trên đất, tay chân dang ra bốn phía, mới chợp mắt được một lát đã bị tiếng Vu Ngạo đánh thức.

“Có ai thấy chứ, ở đây nào có người! Có cũng chỉ là người chết!” Hắn chẳng buồn hạ giọng, ngược lại giống như cố tình để cho người khác nghe thấy.

“Đáng ghét~” Bao Tiểu Lâm nũng nịu, “Chúng ta ở ngay vị trí này, nếu nữ nhân kia mở cửa sổ ra chẳng phải sẽ thấy hết sao?”

“Thì để nàng nhìn, để nàng thấy rõ ta có ‘hư’ hay không!”

Giọng nói như nghiến răng mà ra.

“Hửm?” Sở Lạc lười nhác mở mắt, tiện tay đẩy cái đầu của một xác c.h.ế.t đang lộ ra bên cạnh về chỗ cũ.

“Ha ha ha... chỉ có loại đàn bà không ai thèm mới nói ra mấy lời đó.” Bao Tiểu Lâm châm chọc, “Nhìn bộ dạng nàng xấu xí thế kia, e là cả đời cũng chẳng được nắm tay đàn ông lần nào!”

Trong thức hải, Hoa Hoa cười hăng:

[ Ha ha ha, ta muốn cười c.h.ế.t mất, bọn họ đâu hiểu được giá trị khuôn mặt này!]

“Hửm?” Sở Lạc ngáp một cái, thầm nói với Hoa Hoa: “Ngươi nghe có vẻ vui nhỉ?”

[ Ngươi mà mang gương mặt này đi vào Ma giới, chỉ sợ mấy gã đàn ông đều tranh nhau g.i.ế.c ngươi cho mà xem!]

“Thời huy hoàng ai chẳng từng có, đừng lấy một khắc làm vĩnh viễn.” Sở Lạc lẩm bẩm, sau đó lại bị bên ngoài ồn ào khiến bực dọc, bèn bĩu môi.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Vu Ngạo đêm nay rõ ràng là nghẹn tức muốn chứng minh bản thân, Bao Tiểu Lâm thì chưa từng thấy hắn chủ động như thế, trong lòng hân hoan không ngớt. Đúng lúc hai người đang thân mật thì cửa sổ phòng xác bị ai đó đột ngột mở tung.

Vu Ngạo càng thêm ra sức, nhưng giây sau, một vật lạnh lẽo cứng ngắc nặng nề bất ngờ đè lên người hắn.

“Á á á!” Bên tai là tiếng hét hãi hùng của Bao Tiểu Lâm.

Sở Lạc dứt khoát mở cửa sổ  ném ra một cái xác. Cả hai người bên ngoài còn chưa kịp suy nghĩ Sở Lạc lấy sức đâu ra mà ném xác, thì đã bị ghê tởm đến mức nhặt đồ lên chạy mất.

Chờ hai người kia đi rồi, Sở Lạc mới từ cửa sổ bò ra, vừa bò vừa mắng:

“Gọi mấy câu là Yếu ca còn không vui, lại dám đến nơi xác c.h.ế.t an nghỉ để làm trò dâm loạn.”

Nàng lại khiêng lên cái xác nam kia.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Xin lỗi đại ca, nhưng ta nghĩ huynh chắc cũng chịu hết nổi rồi, lát nữa ta để huynh ngủ trong quan tài, không phải nằm giường đá nữa.”

Bên kia, hai người đang né ở phía sau lại thấy Sở Lạc linh hoạt thoăn thoắt, vác xác rồi lại chui vào phòng.

“Đệch... nàng thật sự là người thường à?”

“Ta thấy nàng đến nữ nhân còn chẳng tính là…!”

Còn Sở Lạc, sau khi đặt nam thi vào quan tài, quay người lại thì thấy một xác c.h.ế.t đột ngột đứng dậy, tay cầm theo một phong thư, như đang muốn đưa cho nàng.

Lông mày Sở Lạc cau lại.

Lại là mệnh lệnh, cảm giác bản năng mách bảo đây không phải chuyện gì tốt.

“Yên tâm đi, vận may của ngươi giờ khác xưa rồi!” Hoa Hoa trấn an trong thức hải.

Sở Lạc nhận lấy phong thư, mở ra xem, bên trong chỉ có một dòng chữ:

“Xin hãy tôn trọng công việc của ngươi.”

Sở Lạc  tỉnh ngộ.

“Hiểu rồi hiểu rồi! Về sau không ném xác bừa nữa đâu!” Sở Lạc vội vàng gật đầu.

Lại thêm một xác c.h.ế.t bật dậy, lần này đưa thêm một phong thư.

Trong thư chỉ có một chữ: “Tốt”.

Sở Lạc đứng nguyên tại chỗ, nhìn hai phong thư trong tay, lòng chấn động.

Người khác nhận lệnh có thể đến mức phải g.i.ế.c con ruột của mình vì xem là cá.

Còn nàng, từ lúc được đưa đến Bình Ninh Nghĩa Trang, tuy lệnh có vẻ kỳ quái, nhưng không có gì quá đáng. Giống như nàng là một kẻ ăn không ngồi rồi chỉ lăn lộn qua ngày.

“Lần này... ta rốt cuộc cũng làm người chơi vận may nghịch thiên rồi sao?”

Sở Lạc chớp mắt mấy cái.

Phù Du nhất định vẫn chưa nhận ra thân phận thật của nàng, nếu không, sao lại có đãi ngộ thế này?

Hơn nữa nhìn tình hình, dường như Phù Du còn rất muốn nói chuyện với nàng.

Nghĩ tới đây, đáy mắt Sở Lạc chợt hiện ra một tia ý cười.

Cách để bắt lấy Phù Du... chẳng phải đã có rồi sao?