Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Chương 603: Người đánh xe ngựa.



Tâm tình gần đây của Sở Lạc khá tốt, bởi từ sau cái lần ném xác kia, nàng không còn nhận được thêm phong thư nào nữa.

Nhưng nàng cũng âm thầm quan sát hai kẻ còn lại.

Bao Tiểu Lâm hình như là người quản lý của Bình Ninh Nghĩa Trang, nàng ta mỗi khoảng thời gian lại nhận được một phong thư.

Còn Vu Ngạo thì  là lao công của Nghĩa Trang, mỗi khi mở mắt ra là có thư đến, mỗi ngày đều phải hoàn thành một loạt mệnh lệnh vất vả đến biến thái, nếu không làm được thì chỉ có nước toi mạng.

Tất cả chuyện này đúng như Sở Lạc đã đoán từ trước: Phù Du  muốn nàng đến đây làm kẻ ăn chực không làm gì, một tên rảnh rỗi chính hiệu.

Tất nhiên, khi nàng đang âm thầm quan sát hai người kia, bọn họ cũng đang ngấm ngầm để ý đến nàng, càng ngày càng thấy kỳ quái.

Bởi vì không hề thấy nàng làm bất cứ việc gì giống như đang hoàn thành mệnh lệnh cả, cũng chưa từng thấy nàng nhận phong thư bao giờ.

Mới vài ngày trôi qua, hai người đó đã bắt đầu cố tình né tránh, bàn chuyện thì thì thào không cho nàng nghe, những chuyện mà trước đây hay làm ngay trước mặt nàng thì giờ cũng dời ra ngoài khu vực nàng có thể nghe thấy.

Sở Lạc dựa vào uy lực của “thuốc nổ” mới đổi lấy được cuộc sống yên ổn hiện tại, nên vẫn phải tiếp tục bám trụ tại Bình Ninh Nghĩa Trang, sẽ không có cơ hội để rời đi.

Hôm nay sau khi Bao Tiểu Lâm nhận được một phong thư mới, cả Bình Ninh Nghĩa Trang lập tức trở nên bận rộn.

Sở Lạc trông thấy Vu Ngạo đang khiêng từng t.h.i t.h.ể đã bị phơi nắng đến khô quắt lên xe gỗ phủ đầy rơm rạ, còn Bao Tiểu Lâm thì đứng bên cạnh chỉ đạo.

Mà ở một bên khác, đám đánh xe khoảng mười mấy người mới đến từ sáng sớm, vừa kinh ngạc lại vừa sợ hãi nhìn cảnh tượng trước mắt.

“Này,” Sở Lạc ngồi trên bậc thềm, liếc nhìn Bao Tiểu Lâm: “Sao không dùng xe tốt hơn? Loại xe này chở hàng vừa chậm vừa xóc, chẳng lẽ ngươi nghèo đến mức thuê nổi cái xe ra hồn cũng không có?”

Sở Lạc biết nếu lúc này hỏi thẳng điểm đến, Bao Tiểu Lâm chắc chắn sẽ không nói, nên nàng dứt khoát chuyển sang hỏi mấy chuyện bên lề.

Bao Tiểu Lâm liếc nàng đầy khó chịu: “Người không làm việc thì lo chuyện bao đồng làm gì? Mau lại đây khuân đồ!”

Sở Lạc chống tay ra sau tựa lên bậc thềm, suýt nữa buột miệng nói “ta không làm, ngươi làm gì được ta”, nhưng nghĩ lại, nàng đứng dậy, từ trong nhà bưng một xác khô ra đặt lên xe gỗ.

“Ta làm việc rồi đó, giờ ngươi có thể nói lý do được chưa?”

Bao Tiểu Lâm hôm nay có vẻ nghiêm túc, cũng không có tâm trạng gây sự như thường ngày, bèn đáp:



“Chúng ta chỉ có thể dùng xe gỗ, những loại xe sang trọng hơn, ngươi có bản lĩnh thì tự đi mà thuê.”

Sở Lạc đang quay về, đi ngang qua nàng thì thoáng lộ vẻ nghi hoặc.

Nữ nhân này hình như đối với thế giới do Phù Du Quỷ Cảnh khống chế hiểu biết không ít, mà cái Bình Ninh Nghĩa Trang này, chỗ nào cũng cổ quái.

Bao Tiểu Lâm thấy Sở Lạc lại ngồi xuống bậc cửa, lập tức trừng mắt: “Này! Ngươi lại không làm việc nữa sao?”

“Làm việc là chuyện của các ngươi,” Sở Lạc lười biếng ngáp dài, “liên quan gì đến ta?”

Bao Tiểu Lâm nắm chặt nắm tay, nghiến răng nhìn nàng, nhưng giữa lúc đang thực hiện mệnh lệnh, nàng ta không muốn xảy ra rắc rối.

Trong phong thư sáng nay viết rõ ràng, lần hành động này, ba người trong Nghĩa Trang Bình Ninh đều phải tham gia.

Nếu không vì điều đó, đợi khi nghĩa trang trống trơn, nàng đã tìm cách g.i.ế.c c.h.ế.t Sở Lạc rồi, đâu đến mức để nàng nhởn nhơ trước mặt như vậy!

Còn Sở Lạc thì không biết Bao Tiểu Lâm đang nghĩ gì, chỉ lẳng lặng quan sát nàng ta và Vu Ngạo.

Cả hai đều tử tế một cách khác thường, t.h.i t.h.ể sắp khuân xong rồi mà vẫn giữ thái độ tốt như thế, chẳng lẽ trong mệnh lệnh có điều gì có lợi cho nàng?

Nếu vậy, thì trên đường đi nàng an toàn, còn lúc trở về… thì chưa chắc.

Nghĩ đến đây, Sở Lạc ung dung nhắm mắt dưỡng thần.

Mấy tên mã phu căng thẳng dồn cỏ cho ngựa ăn, phủ rơm lên xác khô, đến giữa trưa, mọi việc đã chuẩn bị xong xuôi, đoàn người cũng xuất phát.

Bao Tiểu Lâm và Vu Ngạo cùng ngồi trên chiếc xe gỗ dẫn đầu, còn tay nắm tay thủ thỉ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sở Lạc ngồi ở chiếc xe giữa, miệng ngậm cọng rơm, ánh mắt không ngừng đánh giá xung quanh.

Khó khăn lắm mới có dịp ra ngoài, nàng đương nhiên phải tranh thủ quan sát, gom góp thông tin.

“Cẩn thận một chút, đừng để hàng rơi xuống!” Khi đi qua một con dốc, tiếng của Bao Tiểu Lâm vang lên phía trước.

Đường đi vẫn yên tĩnh như cũ, chỉ có tiếng bánh gỗ lăn “cót két” rất khó nghe, qua khỏi dốc, xe đi vào một con đường nhỏ vắng người, Sở Lạc không còn gì để nhìn nữa, bèn quay sang nói chuyện với mã phu chở xe nàng.

“Huynh đệ, chở chuyến hàng này được bao nhiêu tiền vậy?”

Mã phu lập tức căng thẳng: “Cái này… các vị cho bao nhiêu thì chúng tôi nhận bấy nhiêu.”

“Hả?” Sở Lạc hỏi tiếp: “Nếu bọn ta không trả thì sao?”

“Vậy thì… bọn ta không lấy.”

Sở Lạc nhìn những giọt mồ hôi to như hạt đậu lăn trên trán hắn.

Căng thẳng như vậy, chẳng lẽ vì bị nhận lệnh?

Mã phu chỉ thấy Sở Lạc quá đáng sợ, nàng mới vừa yên tĩnh được một lúc, giờ lại đột nhiên hỏi tiếp:



“Thế không có tiền, bình thường các huynh sống bằng gì?”

Xa phu nuốt nước bọt: “Bình thường… có tiền mà.”

“Ồ?”

Sở Lạc nghi hoặc, nhưng đối phương lại không chịu nói thêm gì.

Đúng lúc này, trong đầu nàng bất chợt hiện ra một đoạn ký ức như bị cưỡng ép ghép vào.

Đó là một tờ giấy vừa được rút ra từ phong thư, nhưng không giống loại nàng từng nhận – bởi trên đó có rất nhiều chữ:

1. Từ hôm nay, ngươi là mã phu của xe hàng Vĩnh An. Mỗi ngày đi làm từ giờ Mão, tan ca giờ Mùi.

2. Nếu gặp người của Bình Ninh Nghĩa Trang, cố gắng đáp ứng yêu cầu của họ.

3. Nếu gặp khách mặc y phục đỏ, lập tức c.h.é.m chết.

4. Giờ Thân chính ba khắc, chợ rau phía Đông mở trong một khắc, nếu hôm đó không kiếm được tiền,  đến đó xin một bát tiết lợn, cẩn thận người cầm dao.

5. Khi ngủ, nhớ mở hết cửa sổ và cửa chính.

6. Không được kể với bất kỳ ai rằng ngươi đã nhận được thư, cũng như nội dung trong thư.

 

Đôi tay đang cầm lá thư run rẩy, giọt nước mắt bất lực nhỏ xuống giấy.

Hắn từng nghe nhiều lời đồn đại trong thành về “bức thư”, sáng nay còn thầm may mắn vì chưa bị chọn, vậy mà chưa tới nửa ngày… đã trúng số.

Suy sụp, mờ mịt, sợ hãi.

Nhưng hắn vẫn  mở toang cửa sổ và cửa chính, vì lời đồn nói rằng nếu không làm theo thư, người sẽ c.h.ế.t mà chẳng ai hay biết.

Đêm tối mịt mùng, hắn nằm run rẩy suốt đêm không ngủ nổi, sáng hôm sau, vừa đến giờ Mão đã vội vã ra khỏi nhà.

Khi đến xe hàng Vĩnh An, đơn hàng đầu tiên hắn nhận được… là một nam nhân mặc đồ đỏ.

Người kia say khướt, bước lên xe, còn hắn thì cứng đờ cả người, đứng ngoài không dám nhúc nhích.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Cùng lúc ấy, trong tay người đàn ông say xỉn kia cũng xuất hiện một phong thư, hắn mở ra, trong giây lát tỉnh táo đến run rẩy.

Hai chữ đỏ rực đập vào mắt hắn: “ CHẠY MAU…”