Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Chương 604: Hải Thành.



“Á?!”

Nam nhân kinh hãi kêu lên, loạng choạng nhảy khỏi xe ngựa, vừa vặn chạm mặt với ánh mắt lạnh lẽo của mã phu.

Người áo đỏ  quay đầu bỏ chạy, mà sự việc đột ngột xảy ra như vậy khiến nội tâm của mã phu cũng không còn do dự, liền rút d.a.o găm giấu trong tay áo, đuổi theo.

Nam nhân đã uống không ít rượu, thân hình loạng choạng, chẳng bao lâu thì ngã nhào xuống đất. Mã phu không để hắn có thêm cơ hội bỏ trốn, đuổi kịp liền đ.â.m thẳng d.a.o găm vào người hắn.

Chuyện vừa xong, hơi thở của xa phu trở nên dồn dập, hắn buông con d.a.o đầy m.á.u trong tay.

“Ta không còn cách nào khác… ngươi đừng oán ta… ta cũng chỉ muốn sống thôi, ta chỉ là muốn sống…”

Người đi đường mỗi lúc một nhiều, mã phu muốn rời khỏi hiện trường ngay lập tức, nhưng hành vi của hắn đã bị không ít người nhìn thấy.

Kỳ lạ là những người đó lại không  kinh ngạc, ngược lại còn có vài người hớn hở chạy tới, khiêng xác của nam nhân áo đỏ lên, còn gọi thêm người đến phụ.

“Lại c.h.ế.t một tên nữa, hê hê, nhanh, khiêng về Nghĩa Trang Bình Ninh.”

Đến đây, đoạn ký ức chấm dứt. Sở Lạc vẫn chưa rõ vì sao trải nghiệm của mã phu kia lại xuất hiện trong đầu mình.

Giọng Hoa Hoa vang lên trong thức hải:

[ Lực lượng đã khôi phục được một chút, phàm nhân này ý chí yếu, dễ xâm nhập, nhưng việc đọc ký ức tiêu hao rất nhiều, ta chỉ làm được tới đây. Những gì sau đó, e là cũng không đáng để xem.]

Thì ra là Hoa Hoa ra tay. Sở Lạc  nhớ đến lúc trước khi thu phục Xương đinh trắng, Hoa Hoa từng cho nàng một tấm thẻ đọc tâm, có năng lực gần như vậy.

Sở Lạc bèn hỏi trong thức hải: “Loại năng lực này, ngươi còn thi triển được bao nhiêu lần?”

[ Tùy thuộc vào ý chí của kẻ bị xâm nhập. Kẻ kháng cự càng mạnh, càng khó xâm nhập, tiêu hao càng lớn. Nhưng nếu đối phương không đề phòng, thậm chí cố ý bày ra ký ức để ngươi xem, thì lại tiêu tốn rất ít.]

Đây đúng là năng lực mà Sở Lạc cần lúc này. Nàng hiểu quá ít về thế giới do Phù Du chi phối này.

Nếu có thể xem được ký ức của Bao Tiểu Lâm thì tốt, nàng ta biết rõ không ít chuyện. Nhưng cũng chẳng cần đoán, nữ nhân kia chắc chắn lúc nào cũng đề phòng nàng, hơn nữa lại là tu sĩ, muốn xâm nhập càng thêm khó.

Đoàn xe tuân theo quy tắc ngày đi đêm nghỉ, mãi đến tám ngày sau mới tới nơi.

Lúc đó, Sở Lạc đang ngồi ở một quán nhỏ ven đường ăn đồ ăn. Hiện tại nàng là thân phận phàm nhân, cần đúng bữa cơm nước.

Bên cạnh là mấy mã phu cũng ngồi nghỉ, nhưng bọn họ chỉ đứng xa xa, mắt thèm thuồng nhìn bát hoành thánh nóng hổi trước mặt Sở Lạc.

Chính điều này khiến nàng cảm thấy kỳ quái.

Một tấm vải đầy dầu mỡ được treo trên khung cửa, ngăn cách khu bếp bên trong và quầy hàng bên ngoài.

Lúc này, một người có làn da đỏ, trên đầu còn chưa hoá hình hết còn nguyên vảy cá bước ra từ khu vực bếp, tay cầm chiếc muôi gỗ.

Hắn chính là đầu bếp của quán hoành thánh cá này.

“Thêm nước dùng không?”

Sở Lạc còn đang nhìn mấy mã phu đói lả cả ngày trời mà vẫn không dám đến ăn, nghe tiếng của cá yêu đầu bếp bèn đưa bát về phía trước.

“Cho một ít đi.”

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Cá yêu múc thêm nước, ánh mắt lướt qua gương mặt của Sở Lạc.

“Hoành thánh có cần thêm không?”

“Thêm miễn phí à?”

Cá yêu không đáp, quay người trở lại bếp.

Sở Lạc bưng bát lên, hớp một ngụm nước nóng hổi.

Nước dùng không có vấn đề, hoành thánh cũng chẳng sao. Vậy tại sao bọn họ lại không dám ăn?

Nàng lại đưa mắt nhìn về phía các mã phu.

Cá yêu lại bước ra, lần này cho vào bát của Sở Lạc rất nhiều hoành thánh, rồi lặng lẽ theo ánh mắt nàng nhìn sang.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Ở Hải Thành, nhân tộc không có tư cách ngồi bàn ăn, phương tiện di chuyển cao cấp nhất cũng chỉ là xe gỗ do ngựa kéo. Bất kể là nhân tộc nào, cũng phải tuân thủ quy tắc này.”

Giọng của cá yêu vang lên.

Sở Lạc nhướng mày, nhìn qua: “Sao ta chưa từng nghe mấy điều đó?”

“Chuyện không biết, thì không cần nghĩ tới, tự nhiên cũng chẳng cần tuân theo.”



Cá yêu đầu bếp vẫn đang quan sát nàng, tựa như muốn từ trên người Sở Lạc nhìn ra điểm gì đặc biệt, “Ngươi có vẻ rất may mắn.”

Nghe vậy, Sở Lạc cười hì hì: “Cứ khen tiếp đi, ta thích nghe.”

Cá yêu không nói thêm gì, xoay người trở vào bếp.

Trong phòng lại vang lên âm thanh nấu nướng lách cách. Một lúc lâu sau, hắn mới lại lên tiếng từ bên trong:



“Ngươi có thể mang một ít qua đó cho họ, bọn họ có thể ngồi dưới đất mà ăn.”

Nói xong, hắn bắt đầu lần lượt bưng ra từng bát hoành thánh.

“Trong thế giới lạnh lẽo này, thật không ngờ ngươi vẫn còn một trái tim ấm.”

Cá yêu liếc Sở Lạc một cái: “Chỉ là nể mặt ngươi mà thôi.”

Sở Lạc kiểm tra kỹ từng bát hoành thánh, xác định không có vấn đề gì mới mang đến cho mấy mã phu đang nghỉ ngơi bên xe.

Làm xong việc, ánh mắt nàng lại nhìn về cánh cổng thành phía trước, nơi đang đóng chặt.

Hải Thành.

Nàng nhớ rõ nơi này trước kia không gọi là Hải Thành. Từ đây đi tiếp về phương nam là có thể ra biển, bến tàu có rất nhiều đoàn thuyền xuất phát mỗi ngày. Sáng sớm và lúc hoàng hôn, những con phố ven biển đều tràn ngập người bán hải sản tươi sống.

Mà nơi này cũng từng lưu giữ không ít ký ức giữa nàng và cố nhân.

Chỉ là hiện tại, cánh cổng thành buổi tối cũng không đóng, giờ đây giữa ban ngày lại khóa chặt.

Trước đó, chính vì Bao Tiểu Lâm và Vu Ngạo báo ra danh hiệu của Nghĩa Trang Bình Ninh nên mới có khe cửa hé ra, để hai người vào trong kiểm tra thân phận.

Phía này, mấy mã phu vừa ngồi xổm trên đất ăn hoành thánh, vừa cảm kích mà nói lời cảm ơn với Sở Lạc.

Lại qua thêm một lúc, cổng thành mở ra, Bao Tiểu Lâm và Vu Ngạo cùng nhau bước ra.

“Vào đi!” Bao Tiểu Lâm từ xa vẫy tay ra hiệu: “Cẩn thận giữ hàng hóa!”

Đám mã phu lập tức lên xe điều khiển.

Lần này, Sở Lạc không ngồi xe, mà chậm rãi bước bộ vào thành, xe gỗ đi bên cạnh cũng chạy rất chậm.

Sau khi vào thành, cảnh tượng trước mắt khiến Sở Lạc khẽ há miệng.

Trên con đường dài, người đầu cá thân người, người đầu thú thân người, nhìn qua đa phần đều là hải thú đến từ Nam Hải, có kẻ còn chưa hoàn toàn hóa hình, hoặc có thể đã hóa được, nhưng vẫn giữ lại vài bộ phận yêu thân để thể hiện thân phận tôn quý của mình.

Còn nhân tộc thật sự thì sao?

Bị nhốt trong lồng sắt, bị dây thừng quấn cổ kéo lê trên mặt đất, bị dùng làm khổ sai để kéo xe.

Thỉnh thoảng cũng có vài nhân tộc đi lại tự do trên phố, nhưng những người đó hoặc là đầy sát khí, có thân phận đặc biệt, hoặc là thực lực mạnh mẽ đến mức không ai dám động vào.

Nhưng dù thế nào, trong Hải Thành, nhân tộc vẫn là thiểu số. Đoàn xe của Nghĩa Trang Bình Ninh đi giữa con phốkhiến không ít ánh mắt chú ý.

Bao Tiểu Lâm, kẻ trước nay vẫn luôn chỉ tay năm ngón với Sở Lạc, giờ phút này cũng trở nên rụt rè hẳn, Vu Ngạo đi phía sau cũng giống đám mã phu, chẳng dám ngẩng đầu lên.

Rất nhiều nơi trong thành đã khác hẳn so với ký ức của Sở Lạc. Nàng đang ngắm nhìn tiệm  linh dược từng quen thuộc thở dài, thì bất chợt Bao Tiểu Lâm quay phắt lại, trừng mắt với nàng một cái.