“Đừng tưởng ngươi được ngồi lên bàn ăn một bát hoành thánh là khác người. Thu lại ánh mắt vẩn vơ kia cho ta, giữ mình cho cẩn thận!”
Sở Lạc khẽ nhíu mày. Vì để tránh lộ thân phận, nàng không thể dùng thần thức, chẳng lẽ không được nhìn thì phải dùng gì quan sát?
Lời của Bao Tiểu Lâm nàng chẳng để tâm, nhưng động tác dò xét xung quanh cũng đành thu liễm lại đôi phần.
Những xác khô này được đưa đến khu vực ven biển, nơi sắp sửa diễn ra một yến hội long trọng. Người có tư cách tham dự, chỉ có thể là sinh linh đã được Phù Du thừa nhận, đã quy thuận dưới tay Phù Du.
Còn những xác khô mà Sở Lạc bọn họ vận chuyển, chính là món chính trong yến tiệc ấy.
Trước khi bước vào gian phòng dành riêng cho nhân viên bếp núc, Sở Lạc tuyệt đối không thể nào ngờ được điều này.
Trong phòng bếp, Bao Tiểu Lâm và Vu Ngạo đã quen tay cắt gọt xác khô thành từng khối.
Hai người trông thấy Sở Lạc rảnh rang đứng một bên, trong lòng đương nhiên tức giận, nhưng lại sợ nàng làm hỏng thi thể, khiến Nghĩa Trang Bình Ninh mất hết thể diện, bèn để mặc nàng đứng từ xa mà nhìn.
Bất chợt, sau lưng Sở Lạc vang lên một giọng nói:
“Tiểu cô nương, ngươi cũng là người của Nghĩa Trang Bình Ninh mà không vào trong cắt thịt, thực sự ổn sao?”
Sở Lạc quay đầu nhìn, chỉ thấy một mỹ nhân tóc dài, ánh mắt nàng tiếp tục dời xuống dưới, chỉ thấy nửa thân dưới là một chiếc đuôi cá màu lam nhạt, lười nhác lơ lửng giữa không trung.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Một nàng ngư nhân đến từ Nam Hải.
Sở Lạc nhìn nàng ta, lắc đầu: “Ta không cần làm mấy chuyện đó.”
Đúng như lời cá yêu đầu bếp nói, không nhận được quy tắc thì không cần tuân thủ.
Sở Lạc nghĩ, dẫu nàng có ngang nhiên đem nội dung trong thư mình nhận được công khai ra, cũng chưa chắc sẽ bị trừng phạt.
Dĩ nhiên, mạo hiểm không cần thiết thì tốt nhất đừng thử.
“Ồ?” Mỹ nhân ngư ban đầu có vẻ ngạc nhiên, rồi mỉm cười: “Vậy hôm nay ngươi có việc gì cần làm không? Nếu là chuyện khó khăn, có lẽ ta có thể giúp một tay đấy.”
Không rõ nàng ta là thật lòng hay giả ý, nhưng cơ hội đã dâng tới tận cửa, Sở Lạc sao có thể không nắm lấy?
“Lần đầu tới Hải Thành, ta muốn ra ngoài đi dạo một chút.”
Cổng thành có lính canh giữ, nhân tộc không thể tùy tiện ra vào.
Mỹ nhân ngư lập tức đồng ý.
“Ta sẽ đi nói với người canh cổng một tiếng, ngươi có thể tự do ra vào. Nhưng một tiểu cô nương như ngươi, đi lại trong Hải Thành cũng rất nguy hiểm,” nàng ta cười híp mắt, “Cẩn thận kẻo bị bắt cóc đấy.”
Sở Lạc chạm ánh mắt nàng ta, khẽ mỉm cười: “Đa tạ.”
Mỹ nhân ngư vào trong phòng bếp lấy chút đồ rồi rời đi, lúc rời đi thân thể vẫn lơ lửng trên không, đuôi cá uốn lượn như đang bơi giữa nước.
Chẳng bao lâu sau, Sở Lạc nhìn hai người trong phòng vẫn đang c.h.é.m chém chặt chặt, rồi xoay người rời khỏi.
Quả nhiên, mỹ nhân ngư kia đã nói với người gác cổng. Khi Sở Lạc bước ra ngoài, họ không hề ngăn cản.
Thế nhưng vừa khi nàng rời đi không bao lâu, mỹ nhân ngư lại quay trở lại, lặng lẽ dõi theo bóng lưng Sở Lạc khuất dần.
“Tiểu cô nương này, cùng đi với người của Nghĩa Trang Bình Ninh, vậy mà lại không phải làm khổ sai.”
Nàng ta khẽ lẩm bẩm: “Chẳng lẽ là vì tướng mạo nàng ta hợp ý của Phù Du…”
—
Một góc Hải Thành, nơi đó có một gốc cây cổ thụ cháy đen, trên cây xây một căn nhà gỗ cũ kỹ đã hư hại theo năm tháng.
Thời Yến, tay cầm trường kiếm, một đường đi tới chỗ này.
Xác định được người mình muốn tìm đang ở trong căn nhà cây kia, hắn tiến lên trong đầu liên tục lặp lại những thông tin đã thu thập được:
- Thanh Bá không thích người vô lễ, nếu muốn gặp ông ta, phải đi bằng thang gỗ, nhớ gõ cửa.
- Nếu không có hồi đáp, hãy kiên nhẫn chờ.
- Sau khi vào phòng, không được lên tiếng, Thanh Bá hỏi một câu, chỉ được trả lời một câu.
Những điều này không phải hắn đọc được từ thư, mà là mấy ngày qua, sau khi rời khỏi Bình Chân Tông, hắn chủ động tìm hiểu khắp nơi mà có được.
Giờ đây, đó là hy vọng duy nhất hắn có thể bấu víu.
Thời Yến bước lên thang gỗ, gõ cửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Không có tiếng trả lời.
Hắn liền đứng lặng ngoài cửa suốt một canh giờ. Một canh giờ trôi qua, bên trong mới truyền ra giọng nói già nua:
“Vào đi.”
Thời Yến đẩy cửa bước vào, trong phòng tối đen như mực, chỉ có ngọn đèn dầu le lói ánh sáng lục u uẩn trên chiếc bàn gỗ thấp trước mặt, soi rõ cái đầu đại bàng to lớn trước mặt, đôi mắt ưng sáng rực ánh xanh lục đang nhìn thẳng về phía hắn.
Thời Yến không nói gì, chỉ khẽ khom mình hành lễ.
Ngồi sau bàn chính là Thanh Bá một yêu tu có thân người mặc áo vải của nhân tộc, nhưng lại mang đầu chim ưng dữ tợn.
Thanh Bá quan sát hắn thật lâu.
“Ngươi sắp c.h.ế.t rồi.”
Ánh mắt Thời Yến hơi lóe lên.
“Phải.”
“Vậy nên ngươi mới tìm đến ta, muốn ta cứu ngươi.”
“Nghe nói, ở đây có thể trao đổi thân phận.”
“Hiện tại thân phận của ngươi là gì?”
“…Người chơi Đánh Cược Lưỡi Đao.”
“Ngươi đi đi.”
Nghe đến đây, sắc mặt Thời Yến lập tức thay đổi.
“Tại sao?” Hắn ngập ngừng một chút rồi nói ngay: “Ngài muốn điều kiện gì?”
Ánh mắt Thanh Bá rơi xuống trường kiếm trong tay hắn.
“Ngươi là một tu sĩ, lại còn là kiếm tu, vậy mà ngay cả thân phận người chơi Đánh Cược Lưỡi Đao cũng không gánh nổi. Ngươi không thích nghi được với thế giới này, thứ ta cần, ngươi càng không thể cho. Đi đi.”
Thời Yến siết chặt chuôi kiếm, vẫn đứng bất động tại chỗ.
Thanh Bá nói không sai, hắn không cách nào thích nghi với thế giới này, hắn cũng không muốn thích nghi.
Nhưng dưới sức mạnh tuyệt đối, hắn chỉ có thể như con rối bị giật dây, bị người khác khống chế.
Đây là tia hy vọng duy nhất của hắn.
Nhưng Thanh Bá đã không nhìn hắn nữa, cúi đầu tiếp tục khắc lên một tấm thẻ gỗ tròn trong tay.
Ánh sáng xanh chiếu lên miếng gỗ trong tay ông, hiện rõ một đôi cánh mỏng mảnh tinh tế, tựa như là cánh trước của một loài côn trùng nhỏ nào đó.
Thời Yến lại lặng lẽ chờ đợi trong căn phòng tối ấy một lúc lâu, đến khi lòng nguội lạnh, hắn mới buông một câu “Đã làm phiền”, xoay người rời đi.
—
Lúc này, trên con phố lớn của Hải Thành, Sở Lạc đã dạo bước một hồi lâu, vừa đi vừa trò chuyện cùng Hoa Hoa trong thức hải.
“Nơi này, vị trí giữa người và thú bị đảo lộn, thoạt nhìn thật nực cười và quái dị. May mà bọn họ vẫn chưa ăn người sống, chỉ dùng xác khô làm món chính trong yến tiệc lần này.”
【Cứ tiếp tục thế này cũng không ổn, hôm nay họ ăn xác khô, biết đâu ngày nào đó sẽ chuyển sang ăn người sống.】
"Đúng vậy, hơn nữa ta cũng không thể cứ mãi ẩn mình trong Nghĩa trang Bình Ninh được. Đừng nói đến chuyện sau này, chỉ riêng sau khi yến tiệc kết thúc, trên đường quay về, hai người đó cũng có thể xé xác ta ăn sống."
Bỗng nhiên ánh mắt Sở Lạc sáng rực.
"Nếu mỗi người nhận được thư đều sẽ được ban cho thân phận và công việc mới, thì biết đâu lại có cách để đổi công việc!"
Đổi được công việc chẳng phải sẽ có thể thoát khỏi hai người kia sao?
Nghĩ đến đây, Sở Lạc liền quay lại đi ngược một đoạn, dừng chân trước một khách điếm mà lúc nãy nàng từng nhìn thấy, nơi treo tấm bảng chiêu mộ nhân thủ ngay tại vị trí dễ thấy nhất ngoài cửa.