Sở Lạc xem qua một lượt, phát hiện bản thân hoàn toàn đáp ứng tiêu chí chiêu mộ của khách điếm này. Ngay khi chuẩn bị nhận việc, nàng đột nhiên hỏi:
"Đúng rồi, nếu ta bắt đầu làm ở đây, thì công việc trước kia có tự động chấm dứt không?"
Vừa dứt lời, sắc mặt chưởng quầy vốn đang còn nhiệt tình liền lập tức sa sầm.
"Ngươi đã có việc làm từ trước? Đã có rồi còn tới đây làm gì? Mau cút đi, cút đi!"
"Ta tới đây chẳng phải vì không muốn làm công việc cũ nữa sao?" Sở Lạc vội vàng giải thích.
"Không muốn làm thì đi tìm Thanh Bá ấy, tới chỗ ta làm gì?" chưởng quầy gắt gỏng nói.
"Thanh Bá? Tìm ở đâu?"
"Nhà cây!" chưởng quầy đáp bằng giọng thiếu kiên nhẫn, sau đó trực tiếp đẩy Sở Lạc ra khỏi cửa.
Thấy nàng rời đi tìm nhà cây, chưởng quầy khẽ hừ một tiếng khinh miệt.
"Chuyện gì cũng không biết mà dám tới Hải Thành? Ta xem ngươi vẫn nên ngoan ngoãn quay về làm cái nghề của mình đi thì hơn. Người có thể nhờ được Thanh Bá làm việc, không nhiều đâu!"
Một lúc sau, Sở Lạc đứng nhìn về phía một gốc đại thụ đã cháy đen, trên thân cây là một căn phòng gỗ đơn sơ.
"Chắc là chỗ này rồi, cả Hải Thành hình như chỉ có một nhà cây."
Nghĩ vậy, nàng bước về phía trước, đột nhiên từ phía đối diện có một thân ảnh quen thuộc đang đi tới.
Nam tử cầm kiếm kia càng lúc càng gần, dung mạo cũng hiện rõ.
Thì ra là Thời Yến?
Hắn cũng ở đây sao?
Sở Lạc nhận ra hắn, mà ngay khoảnh khắc Thời Yến nhìn thấy mặt nàng, trong mắt hắn cũng thoáng hiện vẻ kinh ngạc.
Giáo đồ Đoạt Linh giáo – Khấu Hạ, nói đúng ra, chính là Sở Lạc.
Ngày đó trong Ma giới, chính nàng dùng khuôn mặt này cứu hắn khỏi tay Vũ Điệp giáo, rồi lại bán hắn cho nội ứng của Thượng Vi Tông ở Ma giới.
Người này, chính là Sở Lạc không thể nghi ngờ.
Nàng sao lại có mặt ở đây? Sư tôn và sư huynh của nàng đâu?
Sở Lạc chớp mắt rất nhanh.
Không thể nhận nhau. Biết đâu Phù Du đang ẩn nấp quanh đây.
Thời Yến cũng nhận ra ánh mắt nàng đang né tránh.
Khi hai người sắp lướt qua nhau, một vật từ trong tay áo Sở Lạc rơi xuống, mà nàng lại không hề hay biết, cứ thế tiếp tục bước về phía nhà cây.
Ở phía sau, Thời Yến cúi người nhặt lên cây trâm bướm bằng vàng.
Sở Lạc men theo cầu thang gỗ đi thẳng lên cửa nhà cây, gõ cửa.
"Có ai không?"
Bên trong im lìm không động tĩnh.
Sở Lạc lại gõ mấy cái nữa: "Thanh Bá có ở đây không?"
"Ta đến để chuyển chức."
"Này?"
"Này, này?"
"Có ai ở trong không?"
"Ta vào đây nhé."
Mặc dù nói vậy, nhưng nàng vẫn đứng yên ngoài cửa, không hề có ý định đẩy cửa bước vào.
Đợi mãi vẫn không ai trả lời, Sở Lạc bỗng nghĩ ra điều gì, liền nhét một đồng tiền đồng vào khe cửa.
"Cho ta hỏi chuyển một công việc thì cần bao nhiêu lượng bạc?"
"Hay là không cần bạc, mà phải đưa thứ khác?"
Vừa dứt lời, từ khe cửa b.ắ.n ra một vật như tên rời cung. May mà Sở Lạc phản ứng nhanh, nếu không hẳn đã bị vật kia nện cho vỡ đầu rồi.
Với thân thể phàm nhân hiện tại, vỡ đầu là không nói quá đâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vật bị b.ắ.n ra chính là đồng tiền mà nàng vừa nhét vào.
Cuối cùng, bên trong cũng vang lên một giọng nam già nua đầy khó chịu và bất mãn.
"Lấy thứ này tới, ngươi là tới gây chuyện hay kiếm chuyện?"
"Thì ra là có người ở đây. Thanh Bá, ta đến để đổi công việc!" Sở Lạc mắt sáng rỡ, vội vàng nói.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Trong phòng, dường như Thanh Bá đang trầm tư suy nghĩ, giọng nói vẫn khó nghe như cũ.
"Ngươi làm nghề gì?"
Nói là khiêng xác phơi xác thì nghe không được hay lắm, Sở Lạc nghĩ ngợi một chút rồi đáp: "Ta làm trong ngành chế biến thực phẩm."
"Đầu bếp?" Giọng Thanh Bá càng thêm giận dữ, "Đầu bếp nào mà người đầy mùi xác chết, dám đứng trước mặt ta bịa chuyện, ngươi là người đầu tiên đấy!"
"Ta không lừa ngươi, ta đến từ Nghĩa trang Bình Ninh, khiêng xác phơi xác, xác khô sau cùng được vận chuyển đi chính là món chính trong yến tiệc bên bờ biển. Vậy chẳng phải cũng thuộc ngành chế biến thực phẩm sao?"
Vừa dứt lời, cánh cửa đột ngột mở ra từ bên trong, Thanh Bá – kẻ có thân người đầu chim xuất hiện trước mặt nàng, giọng nói cũng trở nên gấp gáp.
"Ngươi là người của Nghĩa trang Bình Ninh?"
Sở Lạc gật đầu khẽ một cái.
Thanh Bá đảo mắt vài vòng, rồi quay người bước vào phòng, miệng nói:
"Vào đi, nói cho ta biết, vì sao ngươi muốn đổi công việc? Bình thường ở Nghĩa trang Bình Ninh, ngươi làm những việc gì?"
Vừa rồi còn không cho vào nhà, vậy mà vừa nghe đến bốn chữ “Nghĩa trang Bình Ninh” liền thay đổi thái độ. Sở Lạc chợt nhớ lại đoạn ký ức của gã phu xe, trong chỉ thị mà hắn nhận được, điều thứ hai chính là phải hoàn thành yêu cầu của người đến từ Nghĩa trang Bình Ninh.
Sở Lạc bước vào gian phòng u ám, Thanh Bá quay lại chỗ mình tiếp tục khắc bảng gỗ, tay chỉ về chiếc ghế mộc đối diện.
"Ngồi xuống, chúng ta từ từ nói chuyện."
Nghe vậy, Sở Lạc mỉm cười:
"Việc trong Nghĩa trang chẳng có gì ngoài mấy chuyện như khiêng xác, chuyển xác. Còn lý do ta muốn đổi việc, thật ra rất đơn giản – cấp trên của ta không vừa mắt ta, suốt ngày gây khó dễ, khiến ta nghẹn khí mà không dám lên tiếng. Ta chịu hết nổi rồi."
Cặp mắt chim ấy liếc nàng một cái.
"Ngươi đang nói dối." Lần này Thanh Bá không còn giận dữ như trước, "Nếu mỗi ngày đều bị chèn ép như thế, ngươi đâu còn thời gian để tới tìm ta?"
"Ngươi cũng có thể hiểu theo cách khác , là ta không vừa mắt cấp trên."
"Chỉ vì vậy, mà ngươi muốn đổi thân phận ở Nghĩa trang Bình Ninh sao?"
Sở Lạc gật đầu: "Chính xác."
Thanh Bá không truy hỏi thêm, chỉ nhìn bảng gỗ mới được khắc xong trong tay, nhẹ thổi đi lớp mạt gỗ trên mặt.
"Ta đồng ý giúp ngươi."
Sở Lạc liếc qua tấm bảng trong tay hắn, lại nhìn về phía hắn: "Cần phải trả giá gì?"
"Đồng tiền ban nãy là đủ rồi."
"Vậy cần làm gì tiếp theo?"
Chỉ thấy Thanh Bá đưa tấm bảng tròn mới khắc lên, đặt vào lòng bàn tay rồi đưa tới trước mặt nàng.
"Đặt tay ngươi lên bảng gỗ này, chỉ cần ba hơi thở là có thể hoàn tất việc hoán đổi thân phận. Từ nay về sau, ngươi sẽ không cần phải chịu đựng vị cấp trên không ưa mình nữa."
Nói xong, Sở Lạc từ tốn đưa tay ra.
Ánh mắt hắn dán chặt vào tay nàng, thấy nàng sắp ấn lên tấm bảng gỗ… Thế nhưng chỉ trong chớp mắt, nàng đột nhiên rút tay về.
"Ta chợt cảm thấy nữ thượng cấp của mình cũng không phải là người quá tệ, ít ra vẫn có chút thấu tình đạt lý, không hẳn đáng ghét đến thế."
Sở Lạc cười tươi nói: "Hôm nay làm phiền Thanh Bá rồi, đồng tiền ấy coi như ta biếu ngươi."
Dứt lời, nàng xoay người bước nhanh ra khỏi nhà cây.
Dưới ánh đèn lục u ám, cặp mắt chim kia vẫn nhìn chằm chằm vào bóng lưng nàng đang rời đi, bàn tay vẫn giữ nguyên tư thế đưa bảng gỗ, hồi lâu không động đậy.
Trên đường trở lại từ nhà cây, Hoa Hoa cất tiếng hỏi:
[ Ngươi cảm thấy hắn có điểm gì khả nghi không?]
"Vấn đề lớn lắm ấy chứ." Sở Lạc khẽ đáp, "Từ đầu ta đã nói rõ là muốn chuyển chức, đổi công việc. Vậy mà về sau hắn không hề hỏi ta muốn làm gì, cũng chẳng nhắc tới chuyện công việc cụ thể nào. Miệng thì nói sẽ giúp, nhưng cuối cùng lại nhắc đến bốn chữ 'hoán đổi thân phận'."
"Chuyển chức và hoán đổi thân phận… khác nhau một trời một vực đấy."