Chỉ còn lại một canh giờ cuối cùng.
Vẫn không có dị biến nào phát sinh, Sở Lạc liền tìm tới bảng hàng đổi thưởng để xem.
Trừ việc sau khi trời sáng, nàng có thể dùng chiếc mặt nạ Quỷ Vương này để đổi lấy Dị Hỏa, trong tay nàng còn rất nhiều mặt nạ khác, trước khi rời khỏi đây có thể đổi hết thành những thứ mình cần. Đây chắc chắn là một món lợi không nhỏ.
Trong số đó, vật phẩm mà mặt nạ Phượng Hoàng có thể đổi được cũng vô cùng trân quý, Sở Lạc lật đi lật lại bảng hàng nhiều lần, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở ba chữ "Thần Luyện Thạch".
Những thứ khác, Sở Lạc đều từng nghe qua, cũng hiểu rõ công dụng của chúng. Chỉ có duy nhất vật này, nàng chưa từng thấy, cũng chưa từng nghe đến.
Có nên đổi không?
Nếu là lừa đảo thì sao?
Vì quá khó đưa ra quyết định, Sở Lạc trước tiên đem những mặt nạ còn lại đổi thành phần thưởng. Dĩ nhiên nàng không thể tự mình mang theo tất cả, đành giao tạm cho Thời Yến cất giữ.
Chưa tính tới Dị Hỏa có thể đổi được bằng mặt nạ Quỷ Vương, chỉ riêng đống phần thưởng hiện tại cũng đã khiến Sở Lạc thấy chuyến đi đến sòng bạc ngầm này không uổng phí.
Lại thêm một khoảng thời gian trôi qua, vẫn không có một người sống nào bước vào Phượng Minh , tuy bản thân nàng không rời đi, nhưng thế lực của nàng vẫn đang âm thầm lan rộng.
Rõ ràng phạm vi kiểm soát đã lớn hơn nhiều, vì sao vẫn không tìm thấy tung tích của Việt Kim?
Tia sáng đầu tiên nơi chân trời dần buông xuống, bao phủ lấy ánh đèn lập lòe của sòng bạc dưới lòng đất.
Bầu trời chuyển sang sắc vàng pha đỏ, ánh sáng mặt trời dần trải dài khắp đất trời.
Sở Lạc vẫn đứng trước cửa sổ, nhìn những người sống sót lần lượt kéo nhau ra các cửa hàng để đổi thưởng, hoặc những kẻ đã đổi thưởng xong, thì từng người quay trở lại vị trí lúc ban đầu bước vào sòng bạc, rồi trong nháy mắt biến mất.
Trên đường, người qua lại ngày càng thưa thớt, thành phố chỉ hoạt động về đêm này, khi bước sang ban ngày, lại chìm vào giấc ngủ sâu.
"Trời sáng rồi."
Sở Lạc khẽ lẩm bẩm.
Những người còn sống thì thu hoạch đầy tay mà rời đi, còn những kẻ bỏ mạng lại nơi này, khi ra ngoài chỉ còn là một cái xác.
"Kết thúc rồi."
Nàng lại khẽ thở dài một tiếng.
Đột nhiên, một cảm giác kỳ dị tràn tới, Sở Lạc như bừng tỉnh, quay đầu nhìn sang bên cạnh.
Trong không trung, một con côn trùng nhỏ màu vàng nhạt đang bay nhẹ nhàng, rồi chầm chậm đáp xuống vai nàng.
[ Phù Du! Nó xuất hiện rồi!]
[ Ta có thể cảm nhận được sức mạnh của nó! Nó chính là Quỷ Cảnh, là Phù Du mới sinh!]
Trong giọng nói của Hoa Hoa mang theo sự phấn khích khó kìm nén, tâm trạng của Sở Lạc cũng chẳng khác gì.
Lúc này đây, toàn thân Sở Lạc cứng đờ, nhưng bên trong cơ thể lại như có một biển lửa cuồn cuộn sục sôi.
Phù Du, sinh vật mà họ vẫn luôn tìm kiếm, chính là kẻ tạo nên thế giới kỳ quái đầy hỗn loạn này, là nguồn gốc của mọi thống khổ và tuyệt vọng!
Nay lại ở ngay trên vai nàng, chỉ cần vươn tay ra là có thể bắt lấy!
Sóng n.g.ự.c nhấp nhô kịch liệt, cuối cùng bị Sở Lạc cưỡng chế đè nén xuống.
Giờ vẫn chưa phải lúc ra tay, thời cơ vẫn chưa đến.
Có lẽ Phù Du vẫn luôn âm thầm quan sát nàng, việc đêm nay nàng đội lên mặt nạ Quỷ Vương cũng nằm trong sắp đặt của nó.
Chắc chắn không phải do thân phận nàng bị lộ, nếu không thì nàng đã không thể sống sót dưới ánh mắt của Phù Du đến bây giờ.
Đây hẳn là một sự thử thách. Chẳng lẽ cả việc Việt Kim xuất hiện rồi biến mất trong đêm nay, cũng là một phần của sự thử thách?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Không... vẫn chưa thể khinh suất.
Phù Du dừng trên vai Sở Lạc một lát rồi lại bay đi, đến khi hình bóng nó hoàn toàn biến mất, sự kích động trong lòng nàng vẫn chưa thể nguôi ngoai.
Phía sau truyền đến tiếng mở cửa.
"Trời sáng rồi, chúng ta cũng nên rời đi thôi." Giọng của Thời Yến vang lên.
—
Trong ngoài Phượng Minh , các hành thi tuân theo quy tắc cuối cùng, lần lượt quay về vị trí ban đầu khi tiến vào.
Rời khỏi sòng bạc ngầm này, chúng sẽ trở thành tử thi không thể quay đầu, đợi chờ kết cục bị đưa đến nghĩa trang Bình Ninh, bị phơi khô thành thịt khô, rồi trở thành mỹ vị trên bàn tiệc của những kẻ quyền quý ở Hải Thành.
Khi người đã đi gần hết, từ bên trong sòng bạc mới bước ra hai thân ảnh khoác áo choàng, thẳng đường đi đến cửa hàng gần nhất.
Hai người này rời đi rồi, sòng bạc Phượng Minh cũng hoàn toàn trống vắng.
Thế nhưng, trên bức tường dài của con phố, bất chợt xuất hiện một con mắt đỏ máu, lặng lẽ nhìn chằm chằm theo hướng hai người kia rời đi.
Toàn bộ sòng bạc ngầm giờ đây đã trống rỗng, vì vậy lúc hai người bước đến cửa hàng không phải xếp hàng.
Trong đó, nữ tử lấy ra một chiếc mặt nạ định trao đổi, nhưng từ đâu đột ngột bay đến một chiếc lông vũ đen, trong khoảnh khắc đã xuyên thủng yết hầu của nàng. Cùng lúc đó, luồng yêu lực cường đại đánh úp tới, chiếc mặt nạ trong tay nàng liền bị một kẻ khác cướp đi.
Việt Kim chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện, hắn vẫn quấn mình trong y phục đen, trên mặt vẫn là chiếc mặt nạ bồ câu quen thuộc.
Nhưng vừa mới cướp được mặt nạ từ tay nữ tử, đã nghe thấy hai tiếng ngã rầm vang lên.
Nam nữ vốn hoạt động như người sống kia, thoắt cái ngã vật xuống đất như đã mất đi năng lực khống chế.
Rõ ràng, đó chỉ là hai cỗ hành thi!
Trong mắt Việt Kim thoáng hiện vẻ kinh ngạc, quay đầu nhìn mặt nạ mình vừa đoạt được.
Đây đâu phải mặt nạ Quỷ Vương, rõ ràng chỉ là chiếc mặt nạ Kính Quỷ giống nó vài phần!
Cùng lúc đó, trong một cửa tiệm gần chỗ bọn họ xuất hiện, Sở Lạc tháo mặt nạ Quỷ Vương khỏi mặt mình.
Chỉ cần mặt nạ chưa tháo xuống, hôm nay quyền hạn của nàng trong sòng bạc vẫn còn hiệu lực, vẫn có thể điều khiển hành thi thực hiện nhiệm vụ.
Cảnh tượng hành thi rút lui lúc trước, chính là Sở Lạc cố ý dựng lên cho Việt Kim xem.
Đúng như nàng suy đoán, sau khi đã từng một lần giao thủ, Việt Kim không dám khinh thường, nên không lựa chọn đến sòng bạc – nơi có thể khiến hắn mất mạng.
Vậy thì cơ hội ra tay duy nhất của hắn, chỉ còn lại sau khi trời sáng, khi quyền hạn của mặt nạ Quỷ Vương chấm dứt.
Cho nên hắn mới ẩn mình, khiến nàng mất cảnh giác.
Lúc này, mặt nạ Quỷ Vương đã bị cửa tiệm thu lại, trước mặt Sở Lạc xuất hiện một ngọn lửa đen đậm đặc.
Minh Dạ Hàn Hỏa đang nhảy nhót trước mặt nàng, màu đen ấy, như thể đã thiêu thủng cả thế giới.
Luồng hàn ý bức người tràn tới, cảm giác này không phải từ thể xác, mà là trực tiếp nhắm vào linh hồn.
Tất nhiên, với thân phận hiện tại là phàm nhân, Sở Lạc không thể trực tiếp chạm vào vật này. Nàng đã sớm chuẩn bị sẵn chiếc vòng bạc đổi được bằng mặt nạ, chuyên dùng để chứa Minh Dạ Hàn Hỏa.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Cẩn thận thu Dị Hỏa vào, đeo vòng lên tay, Sở Lạc cố gắng không biểu lộ sự hưng phấn quá mức, quay đầu nhìn về phía Thời Yến.
"Chúng ta nên rời đi rồi."
Việt Kim đã bị đánh lạc hướng, hai người thuận lợi quay lại vị trí khi mới bước vào sòng bạc ngầm. Chỉ cần thêm một bước nữa là có thể rời khỏi nơi này, nhưng đúng lúc đó, cảm giác bị dõi theo lại trỗi dậy.
Sở Lạc cau mày, cố gắng đè nén cơn thôi thúc muốn quay đầu lại.
Chỉ còn một bước là kết thúc, sau này có thể sẽ không bao giờ chạm mặt đối phương nữa. Thời khắc này, sao có thể để Việt Kim nhìn thấy gương mặt thật của mình?
Thân ảnh hai người biến mất trong sòng bạc, nơi mặt đất, một con mắt đỏ m.á.u khẽ chớp nhẹ hai lần.