Cảm giác trốn chạy và giằng co luôn kéo dài một cách mơ hồ, dù thời gian thực sự chỉ mới trôi qua một đêm. Khi Sở Lạc trông thấy trong tay Thanh Bá vẫn là tấm thẻ gỗ tròn còn chưa khắc xong, nàng mới dần hồi thần trở lại.
"Biến mất nguyên một đêm, ta cũng nên quay về rồi. Người nhàn tản của nghĩa trang Bình Ninh cũng không thể rảnh rỗi tới mức chẳng thấy bóng dáng mãi được..."
Sở Lạc vươn vai, chậm rãi duỗi người.
Thanh Bá vẫn nhìn chằm chằm khối gỗ trong tay, đầu không hề ngẩng lên.
"Chọn ngày ra tay."
Khóe môi Sở Lạc khẽ cong lên, chậm rãi nở nụ cười: "Ngay lúc rời khỏi Hải Thành."
Hai ngày sau, yến hội kết thúc, cũng đúng vào lúc ấy, Sở Lạc mới lại gặp Bao Tiểu Lâm.
Không rõ tại yến hội kia đã xảy ra chuyện gì, nhưng khi đi ra, Bao Tiểu Lâm trông lại như biến thành người khác, tinh thần phấn chấn, làm việc gì cũng đầy khí thế. Tuy không còn rảnh để gây chuyện với Sở Lạc, nhưng mỗi lần chạm mặt, ánh mắt nàng ta nhìn Sở Lạc lại càng thêm chán ghét, thậm chí không thèm che giấu.
Mà khi Bao Tiểu Lâm tìm đến Sở Lạc, báo rằng chiều nay sẽ thu xếp hành lý, chuẩn bị rời khỏi Hải Thành, thì Sở Lạc đang ngồi trên chiếc xe gỗ chất đầy cỏ khô, thong thả ném hòn đá trong tay lên rồi bắt lấy.
Hòn đá trong tay nàng không phải là thứ nhặt bừa, mà chính là Thần Luyện Thạch đổi được bằng mặt nạ Phượng Hoàng trong sòng bạc ngầm.
Cuối cùng nàng vẫn quyết định đổi lấy vật này – một món đồ mà bản thân hoàn toàn không rõ lai lịch, chỉ vì trong cái tên ấy có chữ "Thần", khiến nàng không ngừng để tâm.
Kết quả sau khi có được mới phát hiện ra thứ này chẳng có tác dụng gì cả, giống như bị lừa vậy.
Tuy nhiên Thần Luyện Thạch cũng không hoàn toàn vô dụng. Hoa Hoa nói có thể cảm nhận được thần lực ẩn chứa bên trong, chỉ là luồng thần lực ấy đã ngủ yên quá lâu, không biết làm cách nào để đánh thức.
Chính giá trị đặc biệt đó khiến vật này phải dùng mặt nạ Phượng Hoàng mới đổi được, nhưng cũng bởi không ai biết dùng, hoặc cho rằng vô dụng, nên một chiếc mặt nạ Phượng Hoàng là đủ.
Sở Lạc cứ thế cầm Thần Luyện Thạch nghịch ngợm ngay trước mắt người khác, mà Bao Tiểu Lâm cũng chẳng mảy may sinh nghi.
"Ngươi không chuẩn bị đồ đạc à? Mọi thứ đã sẵn sàng cả rồi sao?"
"Chẳng có gì nhiều, đã chuẩn bị từ lâu rồi." Sở Lạc nhàn nhạt đáp.
Nghe vậy, Bao Tiểu Lâm khẽ cười lạnh một tiếng.
"Vậy thì cứ chờ đi, chờ đến lúc lên đường."
Nói xong, nàng ta liền quay đầu bỏ đi, chẳng buồn liếc Sở Lạc thêm lần nào.
Tới quá trưa, mọi việc thu dọn đã xong xuôi, Vu Ngạo cùng Bao Tiểu Lâm cùng nhau quay lại, phu xe theo đoàn cũng đã đứng chờ sẵn chỉnh tề từ trước.
Mấy ngày ở Hải Thành có lẽ là khoảng thời gian yên ổn nhất với đám mã phu trong suốt đoạn hành trình, có nhiệm vụ của nghĩa trang Bình Ninh làm hậu thuẫn, căn bản không cần lo đến nguy hiểm tính mạng.
Nhưng chuyến trở về này, bọn họ lại phải quay về với cuộc sống ngày ngày nơm nớp lo sợ như trước kia.
Đoàn xe của nghĩa trang Bình Ninh vừa ra khỏi Hải Thành, bầu không khí liền trở nên trầm lặng hơn cả lúc đến.
Lần này, Bao Tiểu Lâm và Vu Ngạo không ngồi ở phía trước như thường lệ, mà chuyển ra phía sau đoàn xe.
Sở Lạc vẫn ngồi trên chiếc xe ở giữa, nhưng có thể cảm nhận được ánh mắt của hai người kia luôn dán chặt lên người nàng.
Chẳng bao lâu sau, đoàn xe tiến vào khu rừng mà bọn họ đã định sẵn sẽ ra tay g.i.ế.c c.h.ế.t Sở Lạc.
Động tác của hai người này nhanh hơn Sở Lạc dự đoán, xe vừa mới chạy vào rừng chưa được bao lâu, Bao Tiểu Lâm đã lên tiếng, yêu cầu cả đoàn dừng lại.
Nàng liếc nhìn Vu Ngạo, kẻ kia đã rút ra một thanh đoản đao, khẽ gật đầu với nàng như ra hiệu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bao Tiểu Lâm khẽ cong môi cười, vừa định nhảy xuống xe để bước đến chỗ Sở Lạc thì thấy nàng ở phía trước đã sớm nhảy xuống xe, vừa ngáp vừa lững thững đi sâu vào rừng.
"Ôi chao, các người chờ ta một chút nhé, ta đi giải quyết chút việc, đừng đi theo, cũng đừng có lén nhìn đấy."
Nghe thấy những lời đó, Bao Tiểu Lâm và Vu Ngạo đều khựng lại.
Ban đầu còn định ra tay ngay tại đây, dù có mặt bao nhiêu mã phu đi nữa bọn họ cũng không kiêng dè gì.
Nhưng giờ Sở Lạc lại tự mình đi vào chỗ vắng vẻ, vậy thì càng thuận tiện cho bọn họ hơn.
Chờ cho bóng dáng Sở Lạc khuất hẳn, hai người mới lặng lẽ theo sau.
Có điều bọn họ không ngờ Sở Lạc lại di chuyển nhanh đến thế, chỉ trong chốc lát đã không thấy tăm hơi đâu.
"Sao lại thế? Chẳng lẽ nàng ta phát hiện điều gì rồi?"
"Chưa chắc, cũng có thể là nàng ta trốn đi rồi. Dùng thần thức dò một lượt là biết."
Hai người vừa định vận thần thức thì từ trên không trung bỗng rơi xuống một ống trúc.
Âm thanh ống trúc rơi xuống đất vang vọng trong khu rừng tĩnh mịch, khiến tim Bao Tiểu Lâm và Vu Ngạo như thắt lại. Cúi đầu nhìn, nắp ống đã mở, làn khói dày đặc từ bên trong bốc ra.
Chỉ trong nháy mắt, làn khói mê vụ đã lan rộng, bao phủ lấy hai người, muốn nín thở cũng không kịp. Cơn choáng váng mạnh mẽ lập tức ập đến.
Khói mê thông thường không thể ảnh hưởng đến tu sĩ, mà loại khói mê chuyên dùng để đối phó tu sĩ, lại hiếm có loại nào tác dụng nhanh đến vậy.
"Nhanh… nhanh nín thở! Sư… sư muội… không kịp rồi…"
"Có kẻ đánh lén! Là ả… ả tiện nhân đó!"
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Tiếng ồn ào trong mê vụ kéo dài trong chốc lát, sau đó là hai tiếng ngã xuống đất vang lên nối tiếp nhau.
Đợi làn khói tan dần, Sở Lạc mới từ trên cây nhảy xuống, đồng thời từ sâu trong rừng, hai bóng người chậm rãi bước ra, chính là Thanh Bá và Thời Yến – những kẻ đã sớm phục kích nơi này.
"Đã mất ý thức rồi." Thanh Bá bước đến trước mặt Vu Ngạo, nói với Thời Yến : "Ta sẽ giúp ngươi hoán đổi thân phận với hắn."
Sau khi hoán đổi, Thời Yến sẽ thoát khỏi thân phận của người đánh cược đao, không còn phải sống trong cảnh không có Thiên Mệnh Đao là phải chết. Trong lòng hắn dĩ nhiên vui mừng đồng ý.
Chỉ thấy Thanh Bá lấy ra một tấm thẻ gỗ tròn đã được khắc sẵn, đặt vào lòng bàn tay Vu Ngạo đang hôn mê, rồi dặn Thời Yến: "Ngươi đặt tay lên thẻ gỗ này. Một bên không tự nguyện nhưng cũng không có ý thức, cần phải dùng pháp thuật hỗ trợ mới có thể hoán đổi thành công."
Thời Yến làm theo lời, còn trong lúc họ đang bận rộn, Sở Lạc đã bước đến bên Bao Tiểu Lâm đang bất tỉnh.
"Hoa Hoa, xâm nhập ký ức của ả, ta muốn biết rốt cuộc trong buổi yến tiệc hôm ấy đã nói những gì."
【Được thôi.】
Bao Tiểu Lâm lúc này không có chút phòng bị nào, Hoa Hoa cũng dễ dàng xâm nhập vào ký ức của nàng ta.
Trong thức hải của Sở Lạc, những hình ảnh dồn dập hiện lên.
Ban đầu là cảnh các sinh linh tquy thuận Phù Du không ngớt tán tụng và nịnh hót ba con yêu từng tận mắt chứng kiến "Thiên Đạo".
Con rùa yêu kia đối với mọi âm thanh đều thờ ơ, dường như chẳng hứng thú với buổi yến tiệc, từ đầu đến cuối không nói mấy lời.
Còn con chim ưng biển tên là Lận Cừu thì trái ngược hoàn toàn, thao thao bất tuyệt, từ lúc xuất hiện đã trở thành nhân vật trung tâm của toàn buổi tiệc.
Cuối cùng là thỏ yêu tên Bạch Mai, bề ngoài nhu mì vô tranh, dễ mến vô hại, nhưng thực ra lại vô cùng khôn ngoan, luôn có thể dùng vài lời dẫn dắt mọi người phản bác quan điểm của Lận Cừu, rõ ràng là hai kẻ không ưa nhau.