Sở Lạc tìm thấy Thời Yến trong một ngõ cụt, ngoài hắn ra còn có hơn hai mươi người phàm.
Những người này đều được đưa ra từ ngục giam phủ thành chủ, trong số đó không thiếu kẻ tội ác tày trời, nhưng kể từ khi thế giới Phù Du giáng lâm, lại có thêm người mới bị tống vào ngục, trong đó chắc chắn có cả những người vô tội.
Nhưng thời gian gấp rút, họ đã không còn thời gian để kiểm tra từng người xem ai đáng chết, ai không.
Những người phàm sợ hãi co rúm vào góc tường, ánh mắt dán chặt vào người đang cầm thanh trường kiếm lạnh lẽo phía trước.
Thế đạo này đã điên rồi, đến cả tiên sư cũng giơ đao về phía người thường. Dân gian đã mất hết hy vọng, nhưng bản năng sinh tồn vẫn khiến họ quỳ rạp xuống đất không ngừng cầu xin.
Một tiếng “keng” vang lên, kiếm trong tay Thời Yến rơi xuống đất.
“Các người đi đi.”
Khi Sở Lạc tới nơi, chỉ thấy những người phàm hoảng hốt chạy khỏi con hẻm, nàng men theo dòng người đi ngược vào, rất nhanh đã thấy Thời Yến đứng lặng lẽ một mình trong ngõ.
“Nhặt kiếm lên.” Sở Lạc bước nhanh về phía hắn.
Thời Yến đã nhận ra sự xuất hiện của nàng.
“Không cần nữa, ngươi cầm lấy nó, trở về Bình Chân Tông đi.”
“Kiếm tu dù c.h.ế.t cũng không được buông kiếm trong tay. Ngươi còn chưa đến bước đường cùng đã vứt bỏ thanh bảo kiếm như vậy, đây là thứ mà ngươi học được trong Bình Chân Tông sao?”
“Kiếm tu, cần phải vì đại nghĩa trong tim mà hy sinh.” Thời Yến nhắm mắt lại.
Hắn chỉ có thể đi đến đây thôi.
“Đừng nói đùa, cầm kiếm lên, còn phải vào Hải Thành.” Giọng Sở Lạc vô cùng bình tĩnh, dường như chẳng hề quan tâm đến ý định muốn c.h.ế.t của hắn.
“Không còn thời gian nữa… Ư!”
Cậu vừa dứt lời, liền cảm thấy phía sau bị đá một cái, tuy không dùng linh lực nhưng Sở Lạc rõ ràng đã vận chút sức lực của thể tu, nếu không thì không thể dễ dàng đá hắn ngã sấp như vậy.
Lông mày Thời Yến nhíu chặt. Hắn là người sắp c.h.ế.t rồi, sao còn phải chịu đối xử thế này!
Sở Lạc này, chẳng lẽ không có trái tim sao!
“Ít nghe lão già kia nói bậy đi, ông ta còn chẳng dám ra tay g.i.ế.c người. Nếu không phải thế, một ngàn cái xác này chúng ta đã sớm gom đủ rồi.”
Lúc này Thời Yến không còn tâm trí nghe Sở Lạc nói gì, hắn lật người lại, mặt mày khó coi muốn mắng nàng một trận, lại thấy Sở Lạc khẽ khom người, đưa tay ra phía hắn đang ngồi dưới đất.
Trong lòng bàn tay nàng là một tấm thẻ gỗ tròn – thẻ đổi thân phận.
Đổi thân phận?!
Mắt Thời Yến lập tức trợn to. “Ngươi định làm gì?”
“Mạo hiểm một lần, phá vỡ quy tắc.”
“Phá kiểu gì?” Mày Thời Yến nhíu càng chặt: “Ta không thể để ngươi thay ta đi chết, cất nó đi.”
“Một ngày hỗn loạn thân phận, nghĩa là trong vòng một ngày này, quy tắc sẽ không thể phán xử ai phải chết, vận mệnh tử vong sẽ liên tục hoán đổi giữa ta và ngươi.”
Sở Lạc vẫn nhớ lần trước Nghĩa Trang Bình Ninh chuyển xác khô vào Hải Thành, chỉ chừng hơn một hai trăm cái, lại còn chuẩn bị suốt mấy ngày trời.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lần này đột ngột tăng lên đến một ngàn, có lẽ là bài kiểm tra đầu tiên mà Phù Du dành cho “thanh kiếm” mang tên Nghĩa Trang Bình Ninh.
Dù thế nào, lần này họ đã không để mũi kiếm hướng vào người sống. Nếu Phù Du vẫn đang quan sát, thì lần này họ đã thất bại một nửa rồi.
Dù không chết, cũng mất đi lòng tin từ Phù Du. Kế hoạch của Sở Lạc muốn tiếp cận Phù Du bằng thân phận này cũng tan thành mây khói. Chi bằng trở lại Bình Chân Tông tìm Nhị sư huynh.
Thần Ma cảnh còn cao hơn cả Phù Du, mà bản thân nàng không chỉ nắm giữ thần quyền trong Thần Ma, còn có cả Hoa Tai Ương trong tay.
Dù Phù Du muốn rút linh hồn nàng để g.i.ế.c c.h.ế.t cũng chẳng dễ gì, trong thời gian đó trở về Bình Chân Tông, Nhị sư huynh ắt sẽ cứu được nàng.
Nhưng hiện tại, lựa chọn tốt nhất vẫn là cố gắng vượt qua bài kiểm tra này.
“Chỉ cần quy tắc không thể xác định ai mới là người thật sự phải chết, thì cả hai ta đều còn sống được. Tức là chúng ta có thêm một ngày nữa, hãy vào Hải Thành trước, rồi nghĩ cách gom đủ hai mươi ba xác còn lại.”
Nghe Sở Lạc nói thế, Thời Yến im lặng.
Nhưng cách làm này, quá mạo hiểm.
“Con đường phía trước còn dài,” Sở Lạc nói thêm: “Đừng để người đã nuôi dưỡng ngươi thất vọng.”
Ánh mắt Thời Yến khẽ động, do dự thật lâu rồi mới đưa tay đặt lên tấm thẻ gỗ, Sở Lạc cũng thuận thế kéo cậu đứng dậy.
Cùng lúc đó, Thanh Bá ở xa cũng chứng kiến toàn bộ.
Trên khuôn mặt đầu chim ưng không nhìn ra biểu cảm, nhưng trong mắt lão, có một tia kinh ngạc hiện lên.
Sau khi vào Hải Thành, lo liệu ổn thỏa mọi việc, Sở Lạc và Thời Yến lập tức chia nhau tìm xác, Thanh Bá cũng rời đi sau khi bàn giao công việc cho người phụ trách yến hội.
Xác trong Hải Thành đều có chủ, không thể nhặt lung tung được nữa, hoặc dùng tài vật để mua, hoặc dùng vũ lực uy hiếp.
Sở Lạc lại tình cờ gặp Đới Sam, liền nhờ nàng giúp. Có một mỹ nhân ngư đẹp đẽ bên cạnh, lại là sinh linh đã quy thuận Phù Du, phần lớn cư dân Hải Thành đều nể mặt vài phần.
Đới Sam theo Sở Lạc chạy khắp nơi cả ngày, cái đuôi cũng gần như tê liệt.
“Ta nói này Đông Nhi, trong Hải Thành người nhân tộc vốn đã ít, giờ có thể gom được hơn mười cái xác đã là kỳ tích, thêm nữa thì thật sự là không thể rồi.”
“Mỹ nhân tỷ tỷ, tỷ cố nhớ xem, còn nơi nào có thể gom xác không, nếu không đợi trời sáng muội sẽ c.h.ế.t đó.” Sở Lạc đổi giọng dịu dàng khi nói chuyện với Đới Sam, nàng biết tộc nhân ngư thích nghe lời ngon ngọt.
Nhưng lần này, Đới Sam đã lực bất tòng tâm.
“Ngươi có từng nghĩ tới chưa, cho dù đêm nay gom đủ một ngàn thi thể, nhưng trong yêu cầu đã ghi rõ là trong vòng mười ngày. Giờ các ngươi đã quá thời hạn, dù dùng hỗn loạn thân phận để tránh khỏi chế tài một ngày, thì đến ngày thứ hai, e rằng vẫn khó thoát khỏi kết cục.”
Nghe đến đó, trong lòng Thời Yến khựng lại một nhịp.
“Việc có thể làm được thì cứ làm, không cần bận tâm kết quả có xứng đáng hay không, sống hay c.h.ế.t thì để thiên đạo định đoạt.” Sở Lạc chậm rãi nói.
Nhưng nếu Phù Du muốn nàng chết… vậy thì nàng sẽ phải đi tìm sư huynh thôi…
“Ngươi quả thật không giống người thường,” Đới Sam nghĩ một lát rồi lại tiếp lời:
“Ta nhớ trong Hải Thành có một con yêu chuột, thích sưu tầm xác người nhân tộc. Nơi đó chắc hẳn có không ít thi thể, nhưng con yêu chuột ấy tu vi cao cường, hơn nữa mấy cái xác đó đều là báu vật trong lòng nó, chắc không dễ gì đưa cho các ngươi đâu, có khi còn đánh các ngươi ấy chứ.”
“Chỉ cần còn hy vọng gom đủ là được.”
“ Đông Nhi, ta nói cho ngươi biết trước, con yêu chuột đó cũng là sinh linh được thiên đạo chiếu cố. Cho nên nó chẳng nể nang cái danh nghĩa Nghĩa Trang Bình Ninh của các ngươi đâu. Nếu khiến nó nổi giận, nó dám đánh c.h.ế.t các ngươi đấy.” Đới Sam nhắc nhở.
“Đáng sợ quá đi,” Sở Lạc lập tức ôm lấy cánh tay Đới Sam: “Tỷ tỷ cứu muội với~”