Thương thế của Lận Cừu không quá nghiêm trọng, hiện tại chân đã được nối lại, chỉ là để khôi phục hoàn toàn thì vẫn cần một thời gian, mấy ngày nay không thể xuống giường.
Tình trạng của Thanh Bá thì nghiêm trọng hơn, là nhờ các y giả trong yêu tộc dốc toàn lực cứu chữa mới giữ được mạng, đến tận sáng nay mới qua khỏi nguy hiểm.
Đới Sam vẫn luôn túc trực bên giường nên cũng đã mệt mỏi, lúc này gục đầu ngủ thiếp đi bên mép giường.
Nàng không hề hay biết, khi nàng ngủ say, con chim ưng biển đang nằm trên giường đã một lần nữa hóa về hình người – hình người hoàn chỉnh.
Thanh Bá từ từ mở mắt, ánh nhìn trầm tĩnh nhìn lên trần nhà, trong đầu còn đang lặng lẽ hồi tưởng lại những chuyện xảy ra trước khi hôn mê.
Hồi lâu sau, hắn mới định thần lại, ngồi dậy, chợt phát hiện Đới Sàm đang ngủ ở bên mép giường.
Hắn quên cả kiểm tra thương thế của bản thân, chỉ lặng lẽ nhìn nàng từ trên xuống dưới, xác nhận nàng không bị thương tổn gì.
Trên khuôn mặt tái nhợt, lông mi khẽ rung động, hắn nhớ lại tiếng nàng gào khóc xé ruột khi ấy…ba mươi năm.
Yết hầu Thanh Bá khẽ chuyển động, tay nâng lên chạm nhẹ vào mái tóc rối của nàng đang vương bên thành giường.
Ngay lúc đó, trong phòng vang lên tiếng thìa va vào bát sứ, Thanh Bá cảnh giác ngẩng đầu nhìn về phía trước, vừa vặn đối diện ánh mắt của Thời Yến.
Trên tay Thời Yến là chén thuốc vừa sắc xong, ánh mắt hắn thay đổi ngay khi trông thấy dung mạo hiện tại của Thanh Bá, thân hình cũng bất giác khựng lại.
Tiếng động ấy cũng khiến Đới Sam tỉnh giấc, nàng lập tức quay đầu nhìn về phía Thời Yến.
“Thuốc sắc xong rồi à? Đưa cho ta đi.” Nàng thuận miệng nói, nhưng rồi phát hiện Thời Yến vẫn nhìn chằm chằm về phía giường với vẻ mặt kỳ lạ.
Ánh mắt Đới Sam cũng thoáng nét nghi hoặc, lập tức quay đầu nhìn theo.
Chỉ thấy con chim ưng biển bị thương kia đã biến lại thành thân người đầu chim, đang ngồi dậy tỉnh táo.
Trên mặt Đới Sam hiện lên vẻ vui mừng, nhưng cũng vội vàng đưa tay ra: “Nhanh, nằm xuống đi, y giả dặn ngươi vẫn cần phải tĩnh dưỡng, không thể tự ý cử động!”
Thanh Bá liếc nhìn nàng một cái, lại quay sang Thời Yến, giọng khàn khàn mang theo vẻ già nua vang lên:
“Bên ngoài... thế nào rồi?”
“Giờ ngươi đừng lo chuyện bên ngoài nữa,” Đới Sam quay đầu, vẫy tay với Thời Yến, “Mau đưa thuốc đây, y giả nói uống lúc này là tốt nhất.”
Nghe vậy, Thời Yến đưa thuốc cho nàng, lại liếc nhìn Thanh Bá thêm vài lần rồi xoay người rời khỏi phòng.
“Chờ đã... khụ khụ khụ…” Thanh Bá cuống quýt gọi: “Đợi đã…”
“Ấy, y giả còn dặn không được kích động quá mức nữa đấy. Thanh Bá tiền bối, giờ việc quan trọng nhất là dưỡng thương!” Đới Sam thấy hắn vừa ho đã trào máu, vội vàng trấn an.
Thanh Bá chỉ có thể trơ mắt nhìn Thời Yến đi khuất khỏi phòng.
“Ngươi muốn biết gì, cứ hỏi ta là được.” Giọng Đới Sam lại vang lên bên cạnh.
Nhưng trong mắt Thanh Bá vẫn tràn đầy sốt ruột.
Bây giờ mà để người khác giải thích tình hình cho hắn thì cũng quá muộn rồi!
Vấn đề là Thời Yến đã nhìn thấy chân diện mục của hắn! Chắc chắn hắn sẽ đi nói cho Sở Lạc biết! Một người thấy thì còn có thể xử lý, chứ Sở Lạc mà biết thì… xong đời!
…
“Ngươi nói… Thanh Bá với Lận Cừu, giống nhau như đúc?!” Nghe được tin động trời này, Sở Lạc không khỏi nhướng mày.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thời Yến nghiêm túc gật đầu: “Tận mắt chứng kiến.”
“Ôi chao ôi…” Con ngươi Sở Lạc xoay tròn, nhanh chóng tổng hợp lại hết thảy thông tin trong đầu, “Ban đầu ta còn thấy ông ta tuổi tác lớn rồi mà cứ đeo bám tiểu cô nương, thật không biết xấu hổ. Hóa ra là tình cũ giả trang già, đóng giả suốt bao năm!”
“Gì mà tình cũ giả trang?” Thời Yến nghi hoặc.
Sở Lạc liếc mắt nhìn hắn, tiện tay lấy ra một thẻ gỗ tròn – thứ dùng để hoán đổi thân phận – lắc nhẹ như nhắc nhở.
Nào ngờ Thời Yến lại đặt tay lên đó, cùng Sở Lạc hoán đổi thân phận thêm lần nữa.
Sở Lạc bỗng cứng người, mở to mắt nhìn hắn đầy kinh ngạc.
“Không phải ngươi định đổi về sao?!”
“Ngươi phí phạm quá! Cái thẻ này Thanh Bá chỉ cho ta hai cái thôi đó! Ngươi dùng hết rồi còn gì!”
“Cái này…” Gương mặt vốn luôn nghiêm nghị của Thời Yến cũng hiện biểu cảm mới, hắn lấy ra một thẻ khác đưa cho nàng: “Đền cho ngươi.”
“Ngươi thật là ngốc thật hay giả vờ đấy?” Sở Lạc nhận lấy thẻ, lắc lắc trước mặt hắn, “Chưa nghĩ ra à?”
Thời Yến nhíu mày.
“Hoán đổi thân phận, ngươi không thấy trùng hợp quá à? Ý ta là… Thanh Bá và Lận Cừu.”
Thấy Sở Lạc gật đầu, hắn lại tiếp lời: “Vậy… người có hôn ước với nhân ngư kia, thực ra là… Thanh Bá?”
Sở Lạc bật cười nhẹ, rồi quay người đi về phía nơi ở của Thanh Bá.
“May mà ngươi ra khỏi phòng kịp lúc. Nếu bị lão già đó – à không, có lẽ cũng chẳng già thật giữ lại thì hắn chắc chắn sẽ không cho ngươi cơ hội đi nói cho ta biết chuyện này đâu. Dựa vào cái miệng ngọt xớt đó gạt ngươi, chỉ có ngươi mới tin nổi. Đi, xem trò vui thôi.”
Trong phòng, Thanh Bá vừa uống thuốc do Đới Sam đút, chợt nghe thấy tiếng bước chân, lập tức nhìn ra cửa, vừa vặn thấy Sở Lạc bước vào.
Cả người hắn cứng đờ ngay tức khắc, không hề phóng đại chút nào.
“Ngươi đúng là vẫn luôn túc trực ở đây ha.” Sở Lạc nhìn Đới Sam nói.
Nghe thấy giọng nàng, Đới Sam mỉm cười: “Ân nhân cứu mạng, ta tất nhiên phải chăm sóc tử tế. Ta không phải loại yêu không có lương tâm.”
“Ừ, ân nhân cứu mạng, người đã từng cứu ngươi một lần, có thể cứu ngươi lần thứ hai. Còn người chưa từng cứu ngươi, mới là kẻ có thể ra tay hại ngươi.”
“Khụ khụ khụ khụ…”
Câu nói vừa dứt, bên kia Thanh Bá đã ho sặc sụa đến suýt trào máu, hắn chắc chắn Thời Yến đã nói hết với Sở Lạc rồi, mà nàng cũng đã đoán ra tất cả!
“Hử? Ngươi đang nói tiếng lóng với ta đấy à?” Đới Sam thuận miệng hỏi.
Đối diện ánh mắt như muốn trừng ra m.á.u của Thanh Bá, Sở Lạc chỉ cười khẽ:
“Không có gì đâu. Có ngươi chăm sóc ông ta ở đây, bọn ta cũng đỡ phải phiền. Hôm nay ghé thăm một chút thôi, mấy hôm tới sẽ không quấy rầy các ngươi nữa đâu. Dù sao cũng cần tĩnh dưỡng, đúng không?”
“Cam Đông ngươi thì đừng tới nữa,” Thanh Bá vội vàng nói: “Nhưng mà Thời Yến…”
“Ta cũng không đến.” Thời Yến mặt không cảm xúc đáp.
Thanh Bá nhìn chân mình bị Sở Lạc giẫm lên, lại trợn mắt tức tối nhìn nàng.
“À đúng rồi,” Đới Sam quay sang hỏi Sở Lạc: “Chuyện bên ngoài… các ngươi xử lý ổn không? Nếu Lận Cừu vẫn còn muốn dây dưa, ta có thể xin tộc giúp đỡ. Nếu có trưởng lão ra mặt cầu xin Công Nghi lão bá, chắc ông ấy sẽ ra tay. Dù sao cũng đều là sinh linh Nam Hải mà…”
“Chuyện đó không cần các ngươi lo,” Sở Lạc đáp, ánh mắt lại nhìn về phía Thanh Bá, “Lận Cừu… không động được ta đâu.”