Mặc dù hiện tại Phù Du vẫn chưa nói rõ điều nó thực sự muốn là gì, nhưng Sở Lạc có thể khẳng định, chuyện ấy tất không thể tránh khỏi liên quan đến Kỳ Thanh Vũ.
Sư huynh nàng, lúc này đang ở trong Bình Chân Tông.
Có lẽ Phù Du vẫn chưa để tâm tới điều đó, hoặc có chú ý, song chưa sinh nghi. Sở Lạc đã đặc biệt sắp xếp cho sư tôn mình đến thành Lý An — nơi đó nằm không xa Bình Chân Tông.
Một kẻ mang tâm ma, một người dễ bị mất trí nhớ, còn trụ cột chính là Sở Lạc lại “biến mất”, thế cục hiện tại đối với Phù Du mà nói, đã không còn mối uy h.i.ế.p lớn lao.
Phù Du không biết, người mà nó hiện giờ tín nhiệm nhất – Cam Đông – lại chính là Sở Lạc đã ẩn thân.
Vài ngày nữa trôi qua, dưới sự chủ trì của Công Nghi và Bạch Mai, ngoại trừ chuyện liên quan đến kiếm tu vẫn chưa quyết, những việc khác đều đã định đoạt.
Không ngoài dự liệu, Phù Du một lần nữa truyền tin hỏi Sở Lạc, đồng thời, Lận Cừu – kẻ đang dưỡng thương cũng nhận được thư.
Lận Cừu chợt bật dậy khỏi giường, thần sắc nghiêm túc, nói:
“Nhất định phải trực diện đối mặt với tên kiếm tu đó! Cho dù chỉ muốn đuổi hắn ra khỏi Kiếm Lăng, thì cũng chỉ có giao chiến mới có thể thành. Mấy cái kế sách vòng vo đều là trò hề!”
Tờ giấy trắng trong tay hắn lại hiện lên dòng chữ:
“ Ngươi đã quên rồi sao, hắn là kẻ không thể chiến thắng.”
“Trên đời này không tồn tại thứ gọi là ‘bất khả chiến bại’! Dù là kiếm tu mạnh nhất, hắn cũng có tâm ma có thể bị lợi dụng! Nếu tâm ma không phá nổi, hắn vẫn là một tu sĩ – g.i.ế.c không được hắn thì g.i.ế.c người bên cạnh hắn! Chết đủ nhiều, ta không tin hắn không d.a.o động!”
Phù Du bắt đầu do dự, dường như đang cân nhắc tính khả thi trong lời Lận Cừu nói.
Cùng lúc đó, trên tờ giấy trắng trong tay Sở Lạc cũng hiện ra dòng chữ mới:
“Ngươi có thể lợi dụng tâm ma của hắn để g.i.ế.c hắn, hoặc g.i.ế.c người bên cạnh hắn để ép hắn thỏa hiệp. Nếu ngươi cảm thấy mình làm được, ta sẽ ban cho ngươi sức mạnh.”
Nhìn thấy những dòng này, Sở Lạc khẽ nhướng mày.
[Sao thái độ của Phù Du lại thay đổi nhanh vậy?]
Ngay cả Hoa Hoa cũng nhận ra.
Sở Lạc từ tốn mở miệng: “Ta không giấu ngươi. Ngay cả ngươi cũng cho rằng hắn là người không thể đánh bại, dù ban cho ta nhiều sức mạnh nhất, ta cũng chỉ là kẻ đi chịu chết. Nếu có người khác cho rằng kế hoạch này khả thi, ngươi có thể truyền lực lượng cho hắn, để hắn đi quyết đấu với kiếm tu kia.”
Chờ Sở Lạc nói xong, tờ giấy trong tay Lận Cừu mới hiện ra dòng mới:
“Ngươi nghĩ bản thân có bao nhiêu phần thắng?”
Lận Cừu trầm mặc hồi lâu, rồi mới đáp: “Thực lực hiện tại của ta… vẫn chưa đủ.”
“Ta sẽ cho ngươi nhiều sức mạnh hơn.”
Vừa dứt lời, Phù Du như lại cảm thấy Lận Cừu không đáng tin, tờ giấy trắng trong tay Sở Lạc lại hiện chữ:
“Ta sẽ cho ngươi sức mạnh để giữ lấy mạng sống. Với mưu trí của ngươi, có thể khiến kiếm tu kia rời khỏi Bình Chân Tông không?”
Phù Du đang chờ đợi câu trả lời của cả hai người.
Lận Cừu là người mở miệng trước: “Ta còn cần nhiều sức mạnh hơn nữa. Cần tất cả sinh linh nơi này đều nghe theo lệnh ta, tấn công Bình Chân Tông.”
Phù Du đang cân nhắc, thì lời của Sở Lạc cũng truyền đến:
“Nhưng ngươi nên nghĩ cho kỹ, nếu dồn quá nhiều sức mạnh lên một người, chỉ cần người đó đi sai một bước, cục diện sẽ thay đổi hoàn toàn, bao nhiêu sức mạnh sẽ bị lãng phí. Hơn nữa, ta chỉ là phàm nhân, dù có truyền lực cho ta, hiệu quả cũng không thể bằng khi truyền cho những người tu hành.”
Tờ giấy không hiện thêm dòng nào, chẳng bao lâu sau liền tự bốc cháy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhìn tờ giấy đã cháy thành tro, Lận Cừu ngồi trên giường trầm mặc hồi lâu, sau đó xuống giường bước nhanh ra ngoài.
“Chân Lận đại ca khỏi hẳn rồi à?” Vừa ra cửa, liền gặp Bạch Mai đi ngang qua, nàng cười cười nhìn chân giả của Lận Cừu.
Nếu là trước kia, Lận Cừu chẳng buồn liếc nàng, nhưng giờ hắn lại bước nhanh tới, túm lấy vai nàng: “Ta hỏi cô, mấy ngày nay bên nghĩa trang Bình Ninh có chuyện gì lạ không?”
“Chuyện lạ?” Biết hắn đang gấp, Bạch Mai lại thong thả hỏi: “Thế nào mới gọi là lạ?”
Lận Cừu lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng một cái, nhưng lúc này hắn cũng chẳng còn tâm trạng để gây chuyện, liền vội vàng rời đi.
Giọng nói chậm rãi của Bạch Mai vẫn vọng lại.
“Quên không nói với Lận đại ca, yến tiệc của chúng ta tan rồi, mọi việc cũng đã quyết xong. Yêu tộc đến Hải Thành cũng đã rút lui cả rồi, giờ muốn hỏi ai, e là phải tìm nửa ngày.”
Nghe đến đó, sắc mặt Lận Cừu chợt biến, giận dữ quay lại: “Cô nói gì?!”
Bên nghĩa trang Bình Ninh, Thời Yến đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời Hải Thành. Thanh Bá vẫn còn thương tích, nhưng đã có thể đi lại, cũng đang tự tay thu dọn.
Đới Sam nhìn hắn đi tới đi lui trong phòng, trong lòng dâng lên vài phần buồn bã.
“Các ngươi định đi rồi sao?”
Thanh Bá quay lưng về phía nàng, đang cất mấy món dụng cụ điêu khắc trên bàn.
“Chuyện cần làm đã xong, nên quay lại Bình Ninh Nghĩa Trang.”
“Vậy ta đi cùng các ngươi.” Đới Sam lập tức nói.
Ánh mắt Thanh Bá vẫn không hề d.a.o động.
“Chúng ta không cùng đường.”
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
“Tại sao?” Đới Sam chớp mắt, lại nói: “Thương thế ngươi chưa lành, ta có thể chăm sóc ngươi mà.”
“Không cần… quay về Nam Hải đi, thiên hạ loạn rồi.”
“Ta không muốn về Nam Hải, chẳng lẽ không thể để ta theo ngươi?”
“Chỉ là gánh nặng cho nhau mà thôi.”
Đới Sam khẽ nhíu mày: “Ngươi không đồng ý, ta sẽ đi tìm Đông Nhi. Nàng nhất định sẽ đồng ý. Trong Bình Ninh Nghĩa Trang, nàng cũng là người có tiếng nói, ta không tin…”
“Ngươi tìm nàng cũng vô dụng. Nàng coi trọng lợi ích hơn ta. Chút tình cảm giữa các ngươi, chưa đủ để nàng đồng ý.”
“Vậy còn giữa chúng ta thì sao? Chẳng lẽ giữa ta và ngươi không có chút tình nghĩa nào sao?” Khóe mắt Đới Sam đỏ hoe, bất chợt hét lên.
Thân thể Thanh Bá cũng khựng lại, lưỡi d.a.o nhỏ trong tay vô ý cứa vào tay.
Hắn khẽ nuốt nước bọt, một lúc lâu sau mới mở miệng: “Ngươi đã chăm sóc ta suốt những ngày qua, ân cứu mạng cũng đã trả. Hơn nữa, ta cản một chiêu đó, không phải vì ngươi, cơn giận của Lận Cừu, vốn là hướng về ta.”
“Lần thứ hai cứu mạng thì trả xong rồi, còn lần đầu tiên thì sao?”
Lời của Đới Sam vang lên, khiến tim Thanh Bá như thắt lại. Hắn từ từ nhắm mắt.
“Ta chỉ cứu ngươi một lần.”
“Ngươi còn định lừa ta sao?”
Nét mặt Đới Sam đã đầy nước mắt.
“Ngay từ đầu, ta đã thấy ngươi quen thuộc, nhưng không dám xác nhận, vì Lận Cừu ta từng thấy… không phải là ngươi.” Nàng nhìn bóng lưng hắn, giọng khẽ: “Cho đến khi nghe Đông Nhi nói… các ngươi cùng làm việc ở Bình Ninh Nghĩa Trang, e là không ai nhìn thấu con người ngươi hơn họ.”
“Ngươi… mới là Lận Cừu, đúng không?”