“Ta không biết vì sao chàng phải giấu đi thân phận, vì sao đến cả ta cũng phải che giấu. Nhưng ta đã đợi chàng suốt ba mươi năm rồi. Những tháng năm kế tiếp, chàng còn muốn ta tiếp tục đợi nữa sao?”
Trong gian phòng, không khí dần trở nên đặc quánh, nặng trĩu như sương mù phủ kín lòng người.
Thanh Bá vẫn đứng bất động, tựa như hóa đá.
“Xin lỗi, chúng ta…” – hắn ngập ngừng rất lâu, rồi cuối cùng vẫn nói ra – “cứ thế mà chia tay thôi.”
Nghe những lời ấy, sắc mặt Đới Sam thoắt cái trắng bệch. Nàng đứng c.h.ế.t lặng, mắt mở to nhìn hắn, không dám tin vào tai mình.
“Chàng vừa nói gì cơ?”
“Những chuyện đã hứa thuở xưa, coi như đã trôi theo thời gian. Chúng ta không cùng một đường, về sau… cũng chẳng thể đi cùng một đường nữa.”
“Chàng nói thật sao?”
Thanh Bá đột ngột quay lại, đối diện với ánh mắt nàng. Trong đôi mắt kia là sự quyết tuyệt không gì lay chuyển.
“Chẳng lẽ nàng nghĩ… ta không có con đường của riêng mình sao?”
Đới Sam như kẻ lạc giữa mù sương, nhìn hắn mà không sao nhận ra người xưa.
Ngày biết kẻ hiện tại mang tên Lận Cừu kia không phải là người trong ký ức, nàng mừng như bắt lại được vận mệnh đã lỡ. Vì người trong lòng nàng chưa từng thay đổi, cũng không phản bội chính nghĩa.
Nhưng người đang đứng trước mặt… dù vẫn mang dung mạo đó, lại khiến nàng không sao cảm nhận được hình bóng của năm xưa.
Hắn tựa hồ vẫn là hắn, lại chẳng giống người từng hứa hẹn “tam thư lục lễ”, “tam môi lục sính” với nàng.
Không biết đã bao lâu trôi qua, Đới Sam như bừng tỉnh khỏi cơn mộng. Nàng lặng lẽ lau khô nước mắt trên mặt, không nói lời nào, quay người bước nhanh ra khỏi phòng.
Đúng lúc ấy, Thời Yến vừa sắp xếp xong hành lý, đang đi về phía phòng thì bắt gặp nàng với đôi mắt đỏ hoe. Dẫu trong lòng nghi hoặc, hắn cũng không tiện hỏi gì thêm.
Bước vào phòng, Thời Yến liền thấy Thanh Bá đang ngồi bệt bên chân bàn, tựa như linh hồn bị rút cạn.
“Chiều nay khởi hành, ngươi đã chuẩn bị xong chưa?”
Thanh Bá như sực tỉnh, ngẩng đầu gật nhẹ.
“Gần xong rồi… Ngươi đi sắp xếp xe ngựa đi. Còn Cam Đông ở đâu?”
“Nàng đi đón một người, sẽ cùng chúng ta trở về Nghĩa Trang Bình Ninh.”
Giờ sắp rời khỏi Hải Thành, Sở Lạc đương nhiên không thể để lại Tiểu Sa một mình. Sau khi đối thoại với Phù Du kết thúc, nàng lập tức đi tìm Công Nghi.
Công Nghi rất coi trọng tư chất và ngộ tính của Tiểu Sa, thậm chí có vài phần muốn thu nhận làm đệ tử. Thế nhưng hiện tại, Sở Lạc đang là tâm điểm, danh vọng và uy tín đều dâng cao. Hắn không muốn gây mâu thuẫn với nàng, lại thấy nàng chỉ vung tay một cái đã đưa Tiểu Sa đi, chẳng cách nào cản được.
Cuối cùng chỉ có thể tự nhủ trong lòng: “Cũng tốt, không thể ngăn cản người khác bước lên con đường rộng mở hơn…”
Khi Sở Lạc cõng theo Tiểu Sa đang say ngủ trở lại, đoàn xe đã chỉnh tề, chuẩn bị xuất phát.
“Sao các người nhanh vậy?” Sở Lạc ngạc nhiên. “Ta còn chưa kịp từ biệt ai cả, chờ một chút.”
Nói xong, nàng giao Tiểu Sa cho Thời Yến chăm sóc, rồi xoay người định đi tìm Đới Sam để nói lời tạm biệt. Nhưng nàng vừa quay lưng, thì giọng của Thanh Bá đã vang lên phía sau.
“Ngươi không cần tìm nàng đâu, nàng biết chúng ta sắp rời đi rồi.”
“Thật sao?” Sở Lạc vẫn không dừng bước. “Vậy ngươi chưa từng nghĩ đến việc đưa nàng đi cùng? Nếu chúng ta rời đi, lỡ như Lận Cừu ép cưới thì sao?”
Vừa dứt lời, quả nhiên thấy ánh mắt Thanh Bá thoáng hiện vẻ hoảng loạn.
“Lận Cừu đã gặp ta rồi. Kẻ hắn muốn g.i.ế.c nhất chính là ta. Chỉ cần nàng trở lại tộc Giao Nhân, sẽ không gặp nguy hiểm.”
Sở Lạc bỗng dừng lại, quay đầu nhìn hắn: “Hai người vẫn chưa nhận nhau? Những hiểu lầm kia cũng chưa giải thích sao?”
Bị ánh mắt của nàng nhìn thẳng, Thanh Bá khẽ nhắm mắt lại.
“Có những chuyện, nói ra chưa chắc đã tốt hơn là không nói. Có những người, cuối cùng cũng chỉ là kẻ qua đường vội vã trong đời, cớ gì phải níu kéo?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sở Lạc nhìn hắn thêm một lúc nữa, cũng không phản bác.
“Ta đi từ biệt nàng.”
Khi Sở Lạc đến, Đới Sam đang ngồi một mình bên bờ biển, ánh mắt dõi theo vầng nhật quang đang dần chuyển về phía tây.
“Chúc thượng lộ bình an.”
Cảm nhận được Sở Lạc đến gần, nàng khẽ cất tiếng.
“Ngươi cần bao lâu để quên được Thanh Bá?”
Không ngờ nàng lại hỏi như vậy, Đới Sam chớp mắt hai cái, rồi lắc đầu.
“Ta không biết... bởi vì ta... vẫn chưa muốn quên.”
“Nhưng nếu buông bỏ được, sau này sống sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều.”
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Sở Lạc không hề biết, những lời ấy rơi vào tai Đới Sam lại đau đến nhường nào.
Đới Sam khẽ cau mày, giọng mang theo uất ức.
“Những lời này... là hắn bảo ngươi đến nói sao?”
“Không phải.” Sở Lạc thành thật trả lời. Nhưng Đới Sam hoàn toàn không tin.
“Ngươi không cần bao che cho hắn. Ta hiểu, tất cả vốn chỉ là ta đơn phương tình nguyện. Một người tốt đến đâu, bị dây dưa mãi cũng sẽ mệt mỏi thôi... Ta sẽ không đi theo nữa... không đi nữa...”
Giọng nói dần trở nên cô liêu và tan vỡ.
“Sao cơ?” Sở Lạc mở miệng, vẻ mặt ngơ ngác không hề hợp với bầu không khí lúc này. “Ai nói là đơn phương tình nguyện? Trong lòng hắn, ngươi quan trọng lắm đấy.”
“Ngươi không cần an ủi ta đâu. Ta biết hắn còn có chí hướng riêng, trong lòng hắn không dành chỗ cho mấy chuyện nhi nữ tình trường...”
“Tại sao lại nghĩ như vậy?” Sở Lạc nhíu mày khó hiểu. “Thanh Bá đúng là có việc của riêng mình. Buổi yến tiệc hôm đó chính là cơ hội mà hắn vất vả bao năm mới đổi lấy được. Nhưng hắn lại bỏ dở giữa chừng chỉ để cứu ngươi. Khi đó ta còn chưa kịp phản ứng, mà giờ hắn đến đi đứng cũng khó. Mấy ngày nay trong Nghĩa Trang Bình Ninh, mọi chuyện lớn nhỏ đều phải do ta quyết.”
Sở Lạc nhìn rất rõ Thanh Bá muốn có được sự công nhận của Phù Du, muốn lấy sức mạnh để chống lại Lận Cừu, buổi yến tiệc kia là cơ hội hiếm có để hắn thể hiện. Thế nhưng giữa đường lại rút lui gần như mất mạng.
Khi còn chưa biết thân phận thực sự của Thanh Bá, Sở Lạc đã ngỡ ngàng đến độ không thốt nên lời.
Nghe nàng nói vậy, Đới Sam cũng sững người.
“Nhưng hắn nói... chúng ta không chung đường...”
“Dĩ nhiên là không cùng đường rồi,” Sở Lạc bình thản đáp. “Ngươi đi con đường sống, còn hắn đi con đường chết. Nên ta mới khuyên ngươi quên hắn đi, sau này mới sống thảnh thơi hơn.”
Hoa Hoa khẽ thì thầm trong đầu nàng.
[Quả nhiên, ngươi thật là người nói năng thẳng thắn. Tình yêu làm sao bằng mạng sống?]
“Con đường chết?!” Đới Sam kinh hãi mở to mắt, nhìn chằm chằm vào Sở Lạc.
“Ngươi thật sự nghĩ hắn muốn làm chủ sự của Nghĩa Trang Bình Ninh chỉ vì cái chức đó?” Sở Lạc cười nhẹ. “Lận Cừu đã dùng thân phận hắn để sống bao năm nay, ngươi nghĩ hắn không muốn liều mạng sao?”
Đới Sam bỗng nhiên đứng phắt dậy, như thể được rưới một gáo nước lạnh giữa cơn mê. Nàng vội vàng lướt qua Sở Lạc mà chạy.
“Đông nhi , đoàn xe chưa đi đúng không? Đợi ta với, lần này ta nhất định không để hắn đuổi đi nữa!”
Sở Lạc quay đầu nhìn, thấy bóng dáng Đới Sam chạy về phía đoàn xe của Nghĩa Trang Bình Ninh.
Hoa Hoa lại lên tiếng trong đầu nàng:
[Ngươi đem hết mọi chuyện nói ra rồi, đoạn tình kia vốn có thể quên đi, giờ chẳng phải lại khiến nàng vướng bận cả đời sao?]
“Sao có thể chứ,” Sở Lạc khẽ cười, giơ tay che mắt nhìn theo dáng chạy hối hả kia. “Ta không chịu được khi thấy người bên cạnh mình cứ lần lượt c.h.ế.t đi.”
Hoa Hoa thì thầm lần nữa:
[Ngươi định giúp Thanh Bá thật sao?]