Nghe thấy cuộc đối thoại bên kia đầy vẻ khinh khỉnh, Sở Lạc cũng lẩm bẩm một câu:
“Tiểu tử thối…”
Vừa dứt lời, liền thấy trên chén trà trong tay nam tử đội đấu lạp phía trước xuất hiện vài vết rạn nứt.
“Lão già, tính tiền!” Ở bên kia lại vang lên một tiếng hô, thì ra là đám ma tu Vô Hận Tông đã nghỉ ngơi đủ, ném ma tinh lên bàn rồi rời khỏi trà quán.
Lão già trong quán vội vã chạy ra thu lấy ma tinh, cung kính tiễn khách.
“Hai vị cẩn thận.” Doãn Phách bỗng nhiên lên tiếng.
Sở Lạc liếc nhìn đám người Vô Hận Tông rời đi, rồi quay đầu nhìn sang Doãn Phách.
“Cảm ơn đã nhắc nhở, tiểu huynh đệ.”
Hai người lại ngồi ở quán trà nghỉ ngơi thêm một lúc nữa, lén nghe ngóng một vài tin tức. Ngoài việc đám người Thiên Ngạc Tông vừa rồi cố ý bày kết giới cách âm để bàn chuyện có phần mới mẻ, thì những lời của các ma tu khác đều xoay quanh những tin đồn đang rộ lên gần đây, chủ yếu là mấy tòa thành vừa bị phá và hành tung của Sở Lạc.
Cảm thấy không thể nghe được gì hữu ích thêm nữa, Sở Lạc và Tô Kỳ Mộc cũng rời đi.
Trên đường, Tô Kỳ Mộc quay đầu liếc nhìn về phía Doãn Phách.
“Người này có chút kỳ lạ, lại còn nhắc nhở chúng ta phải cẩn thận.”
“Sao thế?”
“Lời hắn nhắc không sai, chúng ta đã rơi vào trận rồi.”
“Hả? Nhanh vậy sao?” Ánh mắt Sở Lạc đầy kinh ngạc.
Khi nãy nàng cũng có cảm giác không ổn, từ lúc bọn họ đến, đám người Vô Hận Tông vốn còn đang ồn ào bỗng nhiên im lặng, chẳng bao lâu liền thanh toán rời đi, e rằng là đã nhận ra thân phận của bọn họ.
Lần này tuy nàng đã cải trang, nhưng Tô Kỳ Mộc thì không. Biết đâu trong số đó có kẻ từng gặp qua hắn.
Nàng từng nghĩ rằng bọn Vô Hận Tông sẽ phục kích ở phía trước, nhưng lại không ngờ nhanh như vậy đã giăng bẫy rồi.
“Bám sát ta.” Giọng của Tô Kỳ Mộc lại vang lên bên cạnh.
“Sao vậy?” Sở Lạc hơi nhíu mày: “Chúng ta không mau chóng thoát trận sao?”
Nghe vậy, Tô Kỳ Mộc trầm ngâm một chút, rồi nói: “Ta đưa ngươi ra trận…”
“Thôi đi,” Sở Lạc cắt lời: “Có chuyện thì cùng nhau đối mặt.”
Tô Kỳ Mộc khẽ gật đầu, lại lặp lại một câu “theo sát ta”, sau đó bước về phía trước.
Cảnh vật trước mắt dần trở nên vặn vẹo, bầu trời bỗng tối sầm lại. Rõ ràng là giữa trưa nắng gắt, vậy mà lúc này lại âm u ẩm ướt. Xung quanh từ khu rừng rậm rạp chuyển thành một thôn làng hoang vắng, không một bóng người.
“Này, đây là trận pháp gì vậy?” Sở Lạc thấp giọng hỏi.
“Chưa từng thấy.” Tô Kỳ Mộc đáp lại một cách nghiêm túc.
Khóe mắt Sở Lạc giật một cái: “Chưa thấy mà ngươi cũng dám bước vào?”
“Không phải còn có ngươi sao? Ta biết, ngươi rất lợi hại.” Ánh mắt Tô Kỳ Mộc nhìn về khúc quanh phía trước.
“Lúc này mà còn nói mấy lời đó…”
Tô Kỳ Mộc bỗng nhiên quay đầu nhìn nàng chăm chú.
“Trước giờ chưa từng nghe ngươi nói vậy, đừng nói là muốn gài ta đấy nhé.” Sở Lạc nheo mắt.
Nghe vậy, hắn khẽ nhếch môi cười: “Ngươi nghe thử xem.”
Sở Lạc thoáng nghi hoặc, lập tức im lặng lắng nghe động tĩnh xung quanh.
Một giọng trẻ con mềm mại vang lên.
“Vô Hận tửu, Cực Lạc thiên, mênh m.ô.n.g không thấy trăng, chẳng khác tiểu thần tiên…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ánh mắt Sở Lạc liếc về khúc quanh phía trước, âm thanh đó truyền ra từ nơi đó.
Nàng lại nhìn sang Tô Kỳ Mộc, hắn khẽ gật đầu, cả hai cùng bước về phía ấy.
“Khói mù mịt, sương dày đặc, con thơ khóc trong mộng, đoạn trường từng khúc gan.”
“Không khóc, con ngoan, mẹ đây, mẹ đây…”
Hai người rẽ qua khúc quanh, chỉ thấy một tiểu đồng đang quay lưng về phía họ, ngồi xổm dưới đất nghịch bùn.
Hát xong khúc đồng dao, nó cứ lặp lại câu sau:
“Con ngoan đừng khóc, mẹ ở đây…”
Sở Lạc nhanh chóng nhận ra nó không phải người, mà là một hồn linh của trẻ nhỏ.
Chẳng bao lâu, tiểu linh nhi như cảm nhận được sự hiện diện của họ, từ từ quay đầu lại.
Khuôn mặt trắng bệch của nó hiện ra, hốc mắt là hai lỗ đen ngòm không có tròng mắt, m.á.u tươi đỏ sậm từ hốc mắt chảy dài xuống má, vừa đáng sợ, vừa bi thương.
Khi tiểu linh nhi trông thấy Sở Lạc, đột nhiên hoảng loạn, khóc lóc đứng dậy, lao về phía bụng nàng.
“Mẹ ơi, mang con đi! Mang con đi!”
Chớp mắt, một tường trận ánh sáng mở ra, bao bọc lấy Sở Lạc và Tô Kỳ Mộc, ngăn linh nhi lại.
Sở Lạc hoảng hốt, hai tay ôm lấy bụng, lùi về sau núp sau lưng Tô Kỳ Mộc.
“Nó định làm gì vậy? Chẳng lẽ muốn đầu thai tại chỗ?”
【Chưa cưới mà có thai, đúng là giỏi lắm!】
“Ngươi ngủ bao nhiêu ngày không lên tiếng, lại chọn ngay lúc này ra hóng hớt à?!” Sở Lạc gắt lên với Hoa Hoa trong thức hải.
Linh nhi bị tường trận của Tô Kỳ Mộc ngăn lại, không thể đến gần.
Nghe lời Sở Lạc, gương mặt Tô Kỳ Mộc cũng thoáng hiện chút xấu hổ.
“E rằng đúng là như vậy…” Hắn chau mày, ánh mắt lóe lên kim quang, trận tường tức khắc tăng thêm uy lực, “Nhưng yên tâm, nó không vào được.”
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Linh nhi đ.â.m đầu vào trận tường suốt một lúc lâu, lần nào cũng bị b.ắ.n ngược trở lại. Sau cùng, nó tuyệt vọng quỳ xuống đất, khóc không ngừng:
“Mẹ ơi, xin mẹ, mang con đi, mẹ ơi… cứu con…”
“Nó thật đáng thương,” Sở Lạc kéo tay áo Tô Kỳ Mộc, “Chúng ta đi nhanh thôi.”
“Ừ.” Tô Kỳ Mộc vẫn duy trì trận tường, tiếp tục bước về phía trước, trên đường lại xuất hiện thêm nhiều linh nhi.
Tất cả đều giống nhau: hốc mắt trống rỗng, vừa thấy Sở Lạc liền phát cuồng lao đến bụng nàng, miệng không ngừng kêu gào đòi được mang đi.
Chưa đầy một khắc, bên ngoài trận pháp đã tụ lại hơn trăm linh nhi. Chúng hoặc khóc lóc ủy khuất bám theo sau, hoặc lơ lửng giữa không trung chờ thời cơ, chỉ cần trận pháp lộ ra một kẽ hở, chúng sẽ lao tới.
“Chịu không nổi nữa rồi,” Sở Lạc lật tay triệu ra nghiệp hỏa, những tiếng gọi "mẹ ơi" dồn dập kia khiến nàng không thể chịu đựng thêm, cắn răng nói: “Đốt sạch bọn chúng đi.”
“Không thể làm vậy,” Giọng Tô Kỳ Mộc vang lên, “Lũ trẻ này vẫn còn khí tức, nếu ngươi thiêu diệt linh hồn bọn chúng… thì chúng thật sự sẽ biến mất.”
Lời vừa dứt, nghiệp hỏa trong tay Sở Lạc liền bị bóp tắt: “Ngươi nói gì?”
“Ma tu Vô Hận Tông dùng người lập trận. Loại trận pháp này, nếu không trực tiếp bước vào, thì không thể cảm nhận được người thật ở đâu, càng đừng nói đến việc cứu họ. Trận pháp tiêu hao có thể là bất cứ thứ gì trên thân họ, ta chỉ có thể nghĩ đến việc thiêu đốt sinh mệnh. Nhưng loại trận này… lại có vẻ còn tà ác hơn.”
Tô Kỳ Mộc quay đầu nhìn về phía trăm linh nhi phía sau, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ.
“Dùng hàng trăm đứa trẻ để bố trận, ta chỉ từng thấy trong cấm thư. Độ tuổi của chúng… vốn nên là lúc vô lo vô nghĩ nhất…”
Mắt Sở Lạc trợn lớn: “Ngươi còn đọc cả cấm thư?”
Nghe vậy, Tô Kỳ Mộc đối diện ánh mắt nàng, chậm rãi mỉm cười.
“Lúc nhàn rỗi quá thôi.”