Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Chương 670: Rượu nho cực lạc.



Đột nhiên, chỉ thấy Tô Kỳ Mộc nghiêng đầu liếc nhìn ra phía sau, sắc mặt trở nên nghiêm trọng, nơi đáy mắt phủ một tầng sương lạnh.

"Thực ra mục đích bọn họ bày trận này, chẳng qua là muốn lợi dụng hư thực đan xen, mượn cơ hội đánh lén. Trong ý thức, chúng ta tưởng đã đến nơi này, nhưng thân thể thực chất vẫn còn nguyên tại chỗ, chưa đi xa. Tính theo thời gian… e là bọn họ sắp ra tay rồi."

Nghe xong lời giải thích của hắn, Sở Lạc cũng hiểu ra đôi chút.

"Không có ai đánh lén… chẳng lẽ bên ngoài cũng xảy ra chuyện rồi?"

"Hẳn là vậy. Chúng ta tiếp tục điều tra." Tô Kỳ Mộc cụp mắt nói, lúc ấy trên tường trận pháp do quang văn tạo thành, một chữ vàng lặng lẽ trượt xuống, rơi nhẹ nhàng xuống đất.

Tia sáng lấp lánh từ trên xuống dưới lóe lên, rất nhanh sau đó, chữ vàng cũng biến mất.

Thấy cảnh này, Sở Lạc ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Tô Kỳ Mộc.

"Bây giờ có thể chuyên tâm phá trận rồi. Nếu kéo dài quá lâu, những linh hồn đứa trẻ kia sẽ bị giam mãi nơi đây mất."

"Được," Sở Lạc cũng nghiêm túc gật đầu, "chúng ta chia ra hành động…"

"Không được." Tô Kỳ Mộc khẽ nhíu mày, nắm lấy cổ tay nàng kéo tiếp về phía trước. "Lũ trẻ đó chỉ nhìn chằm chằm vào ngươi. Chẳng lẽ ngươi  muốn chưa cưới đã có thai…"

Ngôi làng c.h.ế.t lặng này giống như từng tồn tại thật sự, chỉ là trong làng không thấy bóng dáng một ai. Sở Lạc và Tô Kỳ Mộc đã đi vòng vèo khắp nơi mà vẫn không tìm được mắt trận.

"Không đúng… mắt trận còn có thể ẩn ở đâu nữa? Tìm lâu như vậy vẫn chưa ra."

Sở Lạc vừa nói vừa lật tung tất cả bài vị trong từ đường của thôn lên xem.

"Tô Kỳ Mộc, ngươi không phát hiện gì sao?"

Nghe vậy, Tô Kỳ Mộc quay đầu nhìn về phía mấy đứa trẻ linh vẫn đang đi theo bọn họ từ đầu tới giờ.

"Trận nhãn như thể nằm trên người bọn chúng, nhưng lại như không phải. Ngoài ra thì không cảm nhận được khí tức nào khác. Hơn nữa…"

Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời ngoài cửa.

"Trên tầng mây… hình như còn có thứ gì đó."

"Nghĩa là ngươi cũng cảm thấy chúng ta đang bị thứ gì đó theo dõi?"

Lời Sở Lạc vừa dứt, Tô Kỳ Mộc lập tức quay sang nhìn nàng.

"Ngươi cũng phát hiện ra à?"

"Không hẳn là vậy. Chỉ là bị ai nhìn chằm chằm thì ta sẽ thấy rất khó chịu. Từ lúc đứa trẻ đầu tiên xuất hiện, cảm giác đó vẫn luôn theo ta. Ta cứ tưởng là bình thường thôi."

Vừa nói, nàng vừa bước ra khỏi từ đường, ngẩng đầu nhìn lên tầng mây trên cao.

Mây trắng dày đặc cuộn trào chậm rãi, không lộ ra chút khác thường nào.

Hai người đều im lặng, chỉ còn tiếng khóc than vang vọng của đám trẻ linh.

"Hu hu… người làm mẹ của ta được không? Đưa ta rời khỏi đây với!"

"Van xin người đấy… ta sẽ rất ngoan… chỉ cần có thể thoát khỏi nơi này… hu hu hu…"

"Mẹ! Mẹ!"

"Vô hận tửu, cực lạc thiên…"

"Khói mờ mịt, sương giăng phủ…"

"Đưa ta đi đi!"

"Đừng khóc nữa con, mẫu thân ở đây."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sở Lạc bỗng kéo tay Tô Kỳ Mộc lại: "Ta biết ở đâu rồi, đi theo ta!"

Tô Kỳ Mộc theo nàng chạy một mạch, vẫn không quên lưu lại chữ vàng trên đất. Hắn chú tâm vào trận pháp nên không rõ lúc nào Sở Lạc đã dừng bước. Trước mặt bọn họ là hai cánh cửa lớn khép chặt.

"Tửu phường?”

Tô Kỳ Mộc ngẩng đầu nhìn hai chữ trên tấm biển.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Sở Lạc nhắm mắt, hít sâu một hơi: "Ngươi có ngửi thấy không? Có mùi rượu thật đấy."

Tô Kỳ Mộc khẽ gật đầu, ánh mắt rơi lên ổ khóa hoen gỉ trên cánh cửa.

"Rắc" một tiếng giòn vang, Sở Lạc bóp nát ổ khóa trong tay, kéo đứt cả sợi xích.

"Ta đi trước, ngươi theo sát phía sau." Nàng vừa đẩy cửa vừa nói.

Tô Kỳ Mộc như muốn nói gì đó, nhưng rồi chỉ bước lên cạnh nàng, trận pháp mở rộng vẫn bao phủ cả hai người trong phạm vi bảo hộ.

Trên nền đá xanh rêu phủ dày, rõ ràng đã lâu không có người lui tới. Nhưng ngay khi họ bước vào sân, mùi rượu càng thêm nồng đậm.

Khi tìm kiếm trận nhãn, thần thức của Tô Kỳ Môc đã dò xét qua nơi này, nhưng không ngờ lúc thực sự bước vào, trước mắt lại là một cảnh tượng hoàn toàn khác hẳn.

Sở Lạc đã lục soát khắp nơi, cuối cùng vén lên một tấm ván gỗ bị cỏ dại phủ kín trên mặt đất.

“Bên dưới chính là hầm rượu, không nhìn rõ sâu bao nhiêu, lại còn không có thang.”

Sở Lạc lại khẽ lẩm bẩm một tiếng “phiền phức”, rồi  nhảy xuống.

Tô Kỳ Mộc bất đắc dĩ thở dài một hơi, cũng nhảy theo ngay sau đó.

“Bùm” một tiếng vang lên hai lần, tiếp đó ánh sáng của dạ minh châu  chiếu rọi khắp gian hầm dưới lòng đất.

Chỉ thấy hai người họ đều rơi vào một chum rượu khổng lồ, thứ rượu đỏ sẫm thấm đẫm toàn thân.

“Hương vị của rượu nho?” Sở Lạc khẽ lẩm bẩm, rồi đưa tay lên, từ trong lớp rượu đỏ đó vớt ra mấy quả nho nhỏ.

Không biết vì lý do gì, cảm giác khi chạm vào những quả nho này có chút kỳ lạ, vừa dính vừa trơn, Sở Lạc vừa vớt lên được mấy quả thì vài quả khác lại trượt trở về trong rượu.

Tô Kỳ Mộc  ngẩng đầu nhìn lên phía trên, lối vào hẹp của hầm lúc này đã bị đám linh nhi chen chúc kín mít. Sau khi hai người họ nhảy xuống, bọn  linh nhi cũng ùn ùn lao tới, kết quả là tất cả đều kẹt cứng ở lối vào, không kẻ nào chui lọt xuống được.

Nhìn một lượt, chỉ thấy toàn là những cái đầu trẻ con, gương mặt tái nhợt đang hướng thẳng xuống phía dưới, hốc mắt đen ngòm trống rỗng, nơi đó còn vương lại m.á.u tươi đã chuyển từ đỏ sẫm sang đen, khiến người ta rợn tóc gáy.

“Ra ngoài trước đã.” Tô Kỳ Mộc khẽ nói.

Ra khỏi chum rượu, rửa sạch lớp rượu dính trên người xong,  Tô Kỳ Mộc lại dựng lên kết giới kia lần nữa, không thể không nói, hắn  quá mức cẩn thận.

“Nơi này cảm nhận được khí tức bên ngoài rõ ràng hơn nhiều,” Tô Kỳ Mộc khẽ động tâm, “Mấu chốt phá trận e là nằm ở chỗ này.”

“Xem ra chúng ta tìm đúng nơi rồi.” Sở Lạc mỉm cười, sau đó  quan sát bốn phía, bắt đầu tìm kiếm.

Ngoài cái chum rượu vừa rơi vào ban nãy, trong hầm rượu này còn có rất nhiều chum to tương tự, bên trong đều chứa đầy rượu, thò tay xuống vớt, cũng có thể tìm thấy rất nhiều quả nho trơn mịn.

“Trên tường có bích họa.” Giọng Tô Kỳ Mộc vang lên.

Nghe vậy, Sở Lạc cũng  bước tới.

Trên bức tường gồ ghề của hầm rượu có vẽ một bức họa hết sức vụng về.

Trong làn mây mù lượn lờ, một tu sĩ ăn mặc xa hoa nằm ngả người trên đệm mềm, tay cầm chén rượu nho, dáng vẻ nhàn nhã không  lo toan như thể chẳng màng đến mọi chuyện đang diễn ra xung quanh, chỉ đắm chìm trong thế giới của chính mình.

Mà từ bên ngoài cung điện nhìn lên, tầng tầng mây cuộn che trời lấp trăng, tuy bức bích họa chỉ là hình tĩnh, nhưng lại khiến người ta có cảm giác quái lạ, như thể… nó đang thở vậy.

Đúng lúc hai người đang ngắm nhìn bức họa, những chum rượu phía sau bỗng lặng lẽ chuyển động.

Rượu trong chum bốc lên giữa không trung, mấy chục chum rượu cùng lúc dâng trào, dung hợp lại làm một, những quả nho cũng bị cuốn lẫn vào trong dòng rượu đang xoáy tụ ấy.