Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Chương 671: Không đau!



“Nho Cực Lạc .” Sở Lạc nhìn lên bức bích họa, nơi tay vị tu sĩ ăn vận hoa lệ cầm chén rượu đang ngâm mấy quả nho, khẽ nói.

“Ngươi nói đến thứ trân phẩm của Vô Hận Tông… cần dùng sự thuần khiết của trẻ con để luyện hóa ấy à?” Tô Kỳ Mộc cũng có đôi chút hiểu biết về chuyện này.

Sở Lạc gật đầu, bỗng cảm thấy sau lưng có rất nhiều ánh mắt đang dán chặt vào mình, nàng nhíu mày, quay đầu lại, đôi mắt lập tức trợn to.

Trước mắt nàng là một con quái vật được kết tụ từ rượu và nho, thân thể đỏ sẫm như rắn nước, chi chít nho mọc đầy khắp nơi như những con mắt khiến người nhìn thấy mà nghẹt thở. Dường như con quái vật bị động tĩnh làm kinh động, thân thể đang ngưng tụ chậm rãi đột nhiên tăng tốc, lao thẳng về phía nàng.

“Cẩn thận!” Sở Lạc  hô lên, vọt người tới thi triển nghiệp hỏa đối kháng.

Hai bên va chạm nổ tung, tiếng nổ vang chấn động màng nhĩ, kèm theo đó là luồng nhiệt lưu mãnh liệt bùng lên, cả tầng hầm  sụp đổ, những khu vực xung quanh cũng không thoát, một nửa ngôi làng bị nhấn chìm, tạo thành một hố sâu khổng lồ.

Cùng lúc đó, Sở Lạc bị nhiệt lưu đánh bật ra, lăn lộn trên mặt đất mấy vòng mới gượng đứng lại.

“Cái quái gì vậy chứ…”

Lực va chạm quá lớn khiến nàng phun ra một ngụm m.á.u tươi, nhưng lời chưa dứt, nàng đã thấy hàng trăm linh nhi lao vút về phía mình. Sắc mặt Sở Lạc biến đổi.

Xong rồi, nếu để đám  linh nhi ấy bắt được thì hậu quả không tưởng!

Ý nghĩ vừa lóe lên, Sở Lạc liền vội vã đứng dậy, nhưng khi định bỏ chạy thì thần trí nàng đột nhiên choáng váng, trước mắt tối sầm.

Chuyện gì vậy?

Dường như có một luồng sức mạnh vô hình che mờ tầm nhìn, khiến cả ngũ giác và thần thức  bị khuấy loạn. Sở Lạc cau mày, không dám dùng nghiệp hỏa đốt đám  linh nhi, càng không thể thả con giao long ham ăn ra ngoài.

Nàng chỉ có thể dựa theo ký ức mà lui về phía sau, bỗng có một cánh tay vòng qua hông nàng, ngăn động tác lại, rồi ôm nàng xoay người tránh sang một bên.

“Sao vậy?” Giọng Tô  Kỳ Mộc truyền thẳng vào thức hải nàng, “Tại sao lại lao về phía đám  linh nhi đó?”

Sở Lạc nghe vậy liền thấy tim đập lỡ nhịp. Rõ ràng nàng vừa định chạy trốn theo hướng ngược lại với đám  linh nhi mà?

“Ta không nhìn thấy gì nữa rồi.” Nàng  đáp.

Nghe vậy, Tô Kỳ Mộc cũng biến sắc, ánh mắt  hóa thành màu vàng kim.

“Để ta xem thử.”

Dòng sáng vàng lấp lánh chuyển động trong mắt hắn. Tô Kỳ Mộc vừa né tránh những đòn công kích của đám  linh nhi và quái vật rượu, vừa nhìn kỹ vào đôi mắt Sở Lạc.

Lúc trước còn chẳng thấy gì, nhưng giờ đây, hắn nhìn thấy rõ ràng một tầng mây dày đang phủ lên mắt nàng.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên tầng mây cuồn cuộn trên bầu trời, im lặng trong chốc lát, rồi giọng chợt lạnh đi:

“Thiên mệnh, Trảm Long trận pháp—”

Lời vừa dứt, trong mây mù  hiện lên từng tia kim quang ẩn hiện, tựa như vô số lưỡi d.a.o đang muốn xé rách tất cả tầng mây!

Dưới những lưỡi đao ánh vàng vùn vụt đó, mây cuộn càng dữ dội hơn, như dã thú đang giãy chết. Cùng lúc với biến hóa nơi bầu trời, tầng mây phủ trên mắt Sở Lạc cũng dần trở nên mỏng hơn.

Trước đó nàng chỉ thấy một mảnh trắng xóa, giờ đã lờ mờ trông thấy hình dáng.

Nàng mơ hồ nhìn thấy bóng dáng Tô Kỳ Mộc, trong lòng cũng bình ổn hơn phần nào. Nhưng ngay sau đó, một lớp huyết quang lại trùm lên mắt nàng.

Tô Kỳ Mộc  tái mặt, m.á.u trào ra nơi khóe môi. Hắn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Thứ đó rốt cuộc là gì, vì sao đến cả Trảm Long trận cũng không địch lại, ngược lại còn bị phản phệ?!

Sức phản phệ càng lúc càng nặng, Tô Kỳ Mộc lại phun ra một ngụm máu, linh lực trong thể nội cạn sạch, thân hình lảo đảo rồi rơi xuống.

“Tô Kỳ Mộc!”

Khoảnh khắc nhìn rõ mọi thứ, Sở Lạc liền nắm lấy hắn, một tay khác triệu hồi trường thương, ngưng tụ một đạo thương khí bọc hỏa linh lực, mạnh mẽ đ.â.m vào con quái vật rượu đang lao đến.

“Ầm ầm ầm—”

Vài tiếng nổ lớn vang lên, thân thể quái vật bị hỏa diễm thiêu đốt đến cháy rụi quá nửa, đồng thời những quả nho trên người nó cũng không ngừng rụng xuống lả tả.

“Chuyện gì vậy?” Đẩy lùi được quái vật, Sở Lạc quay đầu nhìn Tô Kỳ Mộc đang được nàng đỡ lấy: “Ai đánh ngươi ra nông nỗi này vậy?”

Chắc chắn không phải đám  linh nhi, càng không phải con quái vật kia. Với thực lực của Tô Kỳ Mộc, nhắm mắt đánh cũng chẳng đến mức bị thương như thế…

“Khụ khụ… mây…”

Tô Kỳ Mộc nhíu mày, muốn ngẩng đầu nhìn trời, nhưng khóe mắt chợt thấy một  linh nhi ranh mãnh đã tách khỏi đám đông, từ một góc c.h.ế.t lao về phía Sở Lạc, sắc mặt hắn lại biến đổi.

“Cẩn thận!”

Không kịp nghĩ nhiều, Tô Kỳ Mộc dốc toàn lực kéo Sở Lạc ra sau lưng, đúng lúc đó, con đồng linh kia hung hăng lao vào bụng hắn.

“Á?!” Giọng Sở Lạc  cao vút lên.

Trông thấy rõ ràng là rất đau, nhưng trên mặt Tô Kỳ Mộc lại thoáng hiện sắc hồng, tai đỏ bừng đến mức kỳ lạ.

“Ngươi thấy sao rồi? Bụng có đau lắm không?” Sở Lạc vội đỡ lấy hắn, đưa hắn nhảy sang một chỗ trống trải hơn.

Tô Kỳ Mộc nghiến răng, vừa đối diện với ánh mắt nàng liền né đi, cứng miệng nói: “Không đau.”

Lời vừa ra, lại có thêm một  linh nhi từ đâu lao tới, không đánh trúng Sở Lạc liền xông vào bụng Tô Kỳ Mộc lần nữa.

“Á!!!” Tiếng hét của Sở Lạc lần này còn vang dội hơn cả hắn.

[... Song thai long phượng rồi.]

“Chỉ lệnh—”

Tô Kỳ Mộc còn chưa kịp niệm xong, đã bị Sở Lạc đưa tay bịt miệng.

“Đừng manh động, ngươi giờ không thể manh động… á, đừng cắn ta!” Sở Lạc vội buông tay, nhìn dấu răng in trên đó, lòng đầy phiền muộn, ánh mắt bất giác chuyển về phía bụng Tô Kỳ Mộc.

“Đặt ta xuống.” Tô Kỳ Mộc khàn giọng nói.

Sở Lạc làm theo, đưa hắn đến mặt đất, hắn lập tức ngồi xuống nhập định, trận tường ánh sáng lại được miễn cưỡng dựng lên.

Tô Kỳ Mộc nhíu chặt mày, nhắm mắt dò xét tình hình trong cơ thể.

Thông thường tình huống này chỉ xảy ra khi bị đoạt xá, nhưng hắn tu luyện chủ yếu là nguyên thần từ thuở nhập đạo, những gian khổ hắn trải qua hoàn toàn xứng đáng với nguyên thần mạnh mẽ hiện giờ.

Muốn đoạt xá hắn, hai  linh nhi kia còn chưa đủ tư cách. Nhưng vào lúc này, Tô Kỳ Mộc thậm chí còn mong rằng chúng  định đoạt xá.

Bởi vì hai linh nhi trong cơ thể kia không biết đã học được tà thuật gì, một mặt khiến thân thể  thu nhỏ thành trạng thái linh thai, mặt khác lại không ngừng xé rách huyết nhục để tạo ra nhục thân mới.